Chương 204
Đấu giá hội
Chương 204: Đấu giá hội
Kim Cung Trắc trong lòng cười lớn một tiếng, hắn rốt cuộc không hiểu Đan Viêm có thật sự hiểu tình trạng của hắn hay không?
Không thực lực! Không gì cả!
Dù có lòng cũng lấy đâu ra sức để mà có cống hiến, hắn đã đi theo Đan Viêm mười năm, điểm cống hiến cũng chỉ đổi được chút đan dược để tu luyện.
Đang không biết dùng lý do nào để từ chối, Kim Cung Trắc như nhìn thấy cứu tinh.
Một thiếu niên có vẻ mặt âm nhu thuộc gia tộc Lệ, người luôn theo đuổi Lam Thục, Lệ Khải.
Có vẻ như Lệ Khải đã nghe được câu chuyện của cả hai, hắn mừng là Kim Cung Trắc cút nhanh còn được, nay Kim Cung Trắc chủ động xin đi du ngoạn.
Ngày trở về không biết là khi nào, với cái thực lực mèo cào của hắn chết ở đâu cũng tốt.
Lệ Khải mở miệng nói. “Thánh tử, Kim Cung huynh đã có ý muốn đi cầu sức mạnh, người cũng không nên cưỡng ép, biết đâu ở tầng một mới thật sự là nơi Kim Cung huynh có thể đột phá.”
Đan Viêm quá biết Lệ Khải ra sao nhưng hắn lúc này có chút khó xử, những ngày nay lạnh lùng với Kim Cung Trắc đã làm hắn cảm thấy người này đang dần xa cách với hắn, đó là điều tốt, cũng là điều xấu với hắn.
Tốt là hắn có thể hòa hoãn được những người khác nhưng xấu là hắn đang dần để mất một con tịnh trung thành.
Hắn biết, nếu để Kim Cung Trắc rời đi, thì rất khó có thể gặp lại, vì thực lực tam cấp sơ kỳ của tên này không cao không thấp, nhỡ đâu chết ở các di tích, bí cảnh hay chỉ là tranh đoạt bảo vật với người khác mà bị giết cũng rất lãng phí.
Nhưng Lệ Khải đã mở miệng, hắn không thể gây thêm xích mích. “Được, ngươi đi đi, nhớ cẩn thận một chút.”
Kim Cung Trắc vái lạy liền tác đoàn người đi theo hướng khác.
Võ Huyền từ chỗ sư nương trở về chẳng có thời gian nghỉ ngơi, hắn lại cầm mấy khối Lưu Hồn Bích Ngọc để nghiên cứu về tình hình ở tầng hai.
Đến tối muộn, căn phòng của hắn chi chít băng phong đâm xiêu vẹo trên tường.
Trên mặt lại liên tục trầm mặc, cứ mỗi khi hắn nghĩ ra điều gì đó, thì lại có một khối băng xuất hiện bên trên.
Đợi khi trời hửng sáng, Phong Vũ viện trưởng theo hẹn ước đã tới tìm hắn.
Lão nghe xong kế hoạch của Võ Huyền, mới nói ra:
“Thiếu chủ đã quyết định, lão cũng tuân theo.”
Võ Huyền mắt đầy tơ máu mệt mỏi nói. “Ngài dẫn ba người muốn trở thành đan sư đi, cố gắng đừng để họ chết, mà mượn tài nguyên của chúng để giết chính bọn chúng, đây là vài đan phương hữu ích cho ngài.
Khi ngài lên tầng hai, chúng ta sẽ không liên hệ với nhau nữa, ngài chỉ có thể dựa vào chính mình, chỗ bảo khí này ngài tự chọn ba món.”
Võ Huyền nói đoạn bày ra khắp phòng bảo khí lấy được từ mật thất Đan Phong và mới lấy được ở di tích.
Bảo khí Phong Vũ viện trưởng cũng có không ít nhưng nhìn chỗ bảo khí có cả bảo khí bát cấp thượng phẩm, ông vẫn không do dự chọn liền ba món.
Chuyến này đi chẳng rõ hiểm nguy, có thêm một món bảo khí, tự nhiên là thêm một phần bảo toàn mạng.
Chọn xong bảo khí, bốn người Phong Vũ viện trưởng được Võ Huyền dẫn đến nhập vào đoàn Độc Ánh gia.
Võ Huyền hướng Độc Ánh Ngân Nguyệt nói. “Sư nương, mấy người này phiền người dẫn đi một chuyến.”
Độc Ánh Ngân Nguyệt chỉ đơn giản phất tay nhưng người nhìn đối diện cảm giác trông nàng rất mị hoặc. “Việc này không có gì khó, Vân nhi ở đây với con, nhớ chăm sóc nó cẩn thận, con bé là người mẫn cảm.”
“Sư nương yên tâm, con nhất định đối đãi với Độc Ánh Vân tốt nhất.” Võ Huyền nghiêm túc nói.
“Còn con, nghe con nói muốn đối phó với Huyết Thần Giáo làm ta cảm thấy lo lắng, ngày xưa sư phụ con tuy diệt được giáo chủ nhưng không thể diệt được giáo chúng bên dưới, đám người này tà môn, con nhớ phải cần thận.”
“Dạ, sư nương.”
“Thời gian sắp tới, sư phụ con sẽ đột phá, con chớ có đi xa tầm mắt người của Trưởng Khống Giả, nếu bên trên có dị động, họ sẽ thông báo cho con.”
Sau một hồi Độc Ánh Ngân Nguyệt nhắc nhở Võ Huyền, nàng mới cùng người của Độc Ánh gia, Hồng gia và Mộng gia rời đi.
Thiên Dương Ngân cũng chào Võ Huyền một tiếng rồi rời đi cùng mấy gia tộc kia.
Từ trên đường nàng đã báo với hắn trước đó, việc ở tầng một đã hết, nàng sẽ trở về tầng ba tu luyện, chờ hắn một ngày đột phá thất cấp sẽ chấp nhận làm ảnh của hắn.
Tuy đây đều là lời nói suông nhưng cũng như đã đặt ước định của hai người.
Võ Huyền lần này cũng không từ chối, nếu đã được thì tất có mất.
Trở về học viện, hắn liền đến Bạch Vân động tìm Bạch.
Tam sư phụ vẫn chưa ra ngoài, hắn đành gửi cho nàng hồn thú rồi vào Hắc Minh trận ở đây tập luyện.
Bạch hiện tại là người điều khiển trận, nàng cũng chẳng làm khó hắn, cứ tuần tự như trước mà làm.
Kim Quang Thần Tượng và Tiểu Ưng đang được Long Quy tiên sinh huấn luyện, Điệp Điệp thì được thả ra để bảo hộ hắn.
Nên lần chiến đấu này, chỉ có hắn và Điệp Điệp tiếp tục chiến đấu với minh thú.
Một hồi chiến đấu với minh thú, rương bảo vật khi chiến thắng minh thú tâm cấp hậu kỳ rơi ra.
Võ Huyền mệt đến mức chẳng buồn nhìn xem bên trong có gì, hắn lê thân xác nhễ nhại đầy mồ hôi rời khỏi Bạch Vân động.
Trở về phòng đã là giữa trưa, đang muốn tiếp tục trở về chỗ tiểu viện bày trận cho Thương Hổ, thì ở cửa viện, một người phụ nữ đứng ở kia bị vây quanh bởi rất nhiều người khác đứng nhìn.
Nàng ta chỉ mặc một bộ y phục đơn giản đứng dưới gốc cây, nhưng những người đàn ông đi qua đều không khỏi nuốt một ngụm nước bọt vì sự quyến rũ của nàng ta.
Bên cạnh nàng là một bà lão tay cầm chiếc gậy gỗ, nheo mắt nhìn xung quanh, như là nếu một người nào đó muốn đến lại gần cô gái ấy sẽ bị bà ta đâm một nhát.
Thấy Võ Huyền đi ra, cô gái không có đứng trước mọi người mà gọi tên hắn, nàng đưa tay ra hiệu một cách tinh tế.
Võ Huyền hiểu cô gái muốn nói gì, hắn đến con phố phía trước đợi cô gái cùng bà lão đi đến.
Cô gái chủ động chào hỏi hắn. “Võ Huyền thiếu chủ, thật lâu không gặp.”
Võ Huyền nhã nhặn đáp lễ, hắn hỏi. “Miêu Cơ tiểu thư tìm ta không biết có chuyện gì?”
Miêu Cơ khẽ cười nói. “Tam Thế Gia gần đây tìm được ít bảo vật quý hiếm từ các nơi, tuy phẩm chất thiếu chủ không để vào mắt nhưng có một vài loại dược linh khá quý hiếm, chắc thiếu chủ sẽ thích
Tiểu nữ đến tìm Thương Ngưu nhưng hắn ta nói thiếu chủ đang ở học viện nên tiểu nữ mạn phép đến đây.”
Miêu Cơ vừa nói vừa để ý ánh mắt Võ Huyền, người này từ lần hợp tác với nàng thì thành thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng biết kiểu người này rất ghét bị người khác làm phiền.
Cho nên rất cẩn trọng từng chút một khi nói với hắn.
Võ Huyền gật đầu. “Tốt, ta nhận lời rồi.”
“Vậy tối nay cuộc đấu giá sẽ diễn ra, thiếu chủ để ý thời gian.” Miêu Cơ nói rồi chào hắn toan muốn rời đi.
Võ Huyền cản nàng lại nói. “Tiểu thư dùng thứ này cho cuộc đấu giá thay ta.”
Hắn đưa cho nàng ta một bình đan dược tam cấp hạ phẩm. “Tiểu thư về nhắn cho hoàng đế Cương Thanh Mạc, bảo ông ta chuẩn bị binh lính, qua một tháng sẽ hội họp cùng Trưởng Khống Giả tiêu diệt Huyết Thần Giáo, thời gian cố định ta sẽ để Thanh Thu báo cho ông ta sau.”
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
