ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 201
Ngâm nga

Chương 201: Ngâm nga

Võ Huyền thân thể hơi run, hắn mỉm cười. “Ngô trưởng lão, cảm ơn ngài đã nói.”

Ngô Lưu an ủi. “Thiếu chủ đừng quá đau buồn. Người mất đã mất, người ở lại phải sống tốt mới là niềm an ủi cho người chết.”

Võ Huyền cúi tạ. “Ngô trưởng lão yên tâm, ta vốn đã đoán biết trước đó rồi, chỉ là trong lòng còn một tia hy vọng, nay coi như đã được buông bỏ.

Xin phép Ngô trưởng lão, ta đi tìm thông tin ở tầng hai, khi khác sẽ đến thăm trưởng lão.”

“Được, thiếu chủ có thể đến bất cứ lúc nào, lão già này đều pha trà thơm mời ngài.” Ngô Lưu nói.

“Tạ trưởng lão ưu ái.”

Ngô Lưu cử người đi đưa Võ Huyền tới chỗ Vạn Thịnh Các, nơi chứa đựng thông tin của các tầng bên trong.

Khi hắn đi đến, Hồng Thịnh Bảo đã đứng sẵn với mười viên Lưu Hồn Bích Ngọc, hắn nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, làm người tử tế, ta mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được từng này thông tin, ngài mau đưa cho ta một bảo khí thất cấp.”

Võ Huyền khẽ cười một tiếng, hắn thu lấy những viên Lưu Hồn Bích Ngọc vào Càn Khôn Giới. “Ngô Lưu trưởng lão nói, ta có gì khó khăn thì đến tìm gặp ngài ấy, giờ ta không có bảo khí thất cấp trên người.

Đi, ta dẫn ngươi đến chỗ ngài ấy lấy, có thể đưa cho ngươi hẳn hai kiện bảo khí.”

Nụ cười trên mặt Hồng Thịnh Bảo lập tức cứng đờ, hắn buồn rầu nói. “Thiếu chủ, ta vừa rồi chỉ là nói đùa, giữa chúng ta giúp nhau chuyện nhỏ đâu cần lấy đồ của ngài.”

Võ Huyền gật đầu. “Vậy đợi ta một chút, ta đi đổi ít dược linh cùng ít tài liệu bày trận.”

Hồng Thịnh Bảo phất phất tay. “Ngài đi đi, ta muốn ở đây nghỉ ngơi.”

Hắn không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, uống một ngụm lớn, mắt nhìn về rừng tử trúc. ”Đời người hiểm ác, nay là bạn, mai là thù, lòng ta thẳng như trúc, chỉ tiếc người không hiểu,...”

Võ Huyền đang đi đổi bảo vật cùng người quản lý nghe thấy mấy lời ngâm nga của Hồng Thịnh Bảo thì ngứa răng không chịu được.

Tên này nếu một ngày không diễn trò thì dường như không chịu được.

Chấp nhận đóng lỗ tai mặc kệ lời ngâm nga của Hồng Thịnh Bảo.

Sau một vài giờ đổi bảo khí không dùng được lấy linh dược cùng tài liệu bày trận, Võ Huyền liền cùng Hồng Thịnh Bảo trở về cứ điểm.

Rồi một mạch trở về Cương Thanh thành.

Tại Ngu Linh học viện, Phong Mẫn Nghi là chủ, dẫn đoàn người vào phòng khách quý của học viện để nghỉ ngơi.

Mộng Kỳ là thiếu nữ ngây thơ, chưa biết quá nhiều về bên ngoài, đến Ngu Linh học viện cô liền muốn Phong Ngôn dẫn cô đi thăm thú.

Vốn đoàn người Độc Ánh gia và Mộng gia muốn đi bái phỏng Man Mộ Thần nhưng nghe Võ Huyền nói lão đang bế quan tu luyện thì liền thôi.

Nên thời gian rảnh rỗi đều dùng để đi dạo.

Phong Vũ viện trưởng do Võ Huyền sắp xếp cũng đã đến chỗ Thương Hổ giúp hắn quản lý, thi thoảng ông mới trở về học viện.

Việc của học viện đều được giao cho người của Phong Ngôn cùng một số lão sư quản lý.

Võ Huyền trở về Cương Thanh thành cũng không có rảnh rỗi, hắn đến chỗ bảy anh em Thương Hổ, Phong Vũ lúc này cũng đã ngồi sẵn ở đây.

Trước mặt mọi người hắn lấy ra một bảo khí hộ thân bát cấp hạ phẩm cùng hồn thú đã đổi phù hợp cho ông. “Ngài nhanh chóng dung nhập hồn thú cùng nhận chủ bảo khí này.”

Phong Vũ hơi bất ngờ nhưng nhớ lời nói của hai người con gái hôm qua, ông cũng không khách khí mà nhận lấy. “Thiếu chủ yên tâm, lão phu sẽ cống hiến cả đời cho ngài.”

Võ Huyền khẽ cười, với sự thân thích của hắn đối với mấy người con gái và cháu gái của Phong Vũ, hai người đã không cần khách khí.

Mà lão cũng đã thề bản mệnh trước đó, hắn nói. “Ngài lần sau cứ gọi ta là Võ Huyền là được.”

Phong Vũ chỉ cười chứ không đáp ứng, lão biết Võ Huyền cùng mấy người Thương Hổ có chuyện cần nói nên lão liền về phòng của mình bắt đầu ký kết với hồn thú cũng như nhận chủ bảo khí.

Thương Hổ liền báo cáo những chuyện xảy ra lúc Võ Huyền rời đi.

Từ ngày hắn đi cũng đã một tháng, chuyện kinh doanh của các cửa tiệm đều vô cùng thuận lợi, bọn hắn có nhiều linh thú tứ cấp chấn giữ lên trong Cương Thanh thành đã bắt đầu có tiếng nói.

Lại thêm có mối quan hệ tốt với Tam Thế Gia nên chuyện làm ăn càng suôn sẻ.

Võ Huyền chẳng quá để tâm đến mấy cửa hàng nhỏ này, có mấy người Thương Hương làm đã rất tốt.

Việc hắn quan tâm hơn là Thương Hổ đã điều tra được một số thông tin ở địa bàn của Huyết Thần Giáo.

Thông thường Huyết Thần Giáo chỉ phái những kẻ dưới tam cấp đi ra ngoài bắt linh thú cùng hung thú về Thạch Hóa động.

Mỗi lần ra ngoài bọn chúng thường bắt hai đến ba con chứ không nhiều, cứ cách hai ngày một lần như vậy.

Huyết Thần Giáo ở xung quanh khu vực Thạch Hóa động cũng có rất nhiều tai mắt ở các thị trấn nhưng chỉ cần để ý mùi máu huyết trên người chúng đều rất rõ ràng.

Vốn Thương Hổ cùng Thương Ngưu muốn điều tra sâu thêm.

Nhưng do việc thế thân của Võ Huyền bị giết, bọn họ đều không còn dám vọng động.

Võ Huyền nghe xong lâm vào trầm ngâm.

Huyết Thần Giáo xem ra có cường giả mạnh hơn hắn nghĩ.

Trước khi hắn đi đến di tích đã để Tuyết Điệp mở phong ấn tu vi cho lão, nếu có chuyện gì xảy ra với mấy người Thương Hổ mà mấy linh thú không giải quyết được thì sẽ để lão ra tay.

Đối với thực lực của Phong Vũ viện trưởng, Võ Huyền rất yên tâm.

Dù lão chuyên về luyện đan nhưng người có thể để Đan Phong ép thề bản mệnh thú tâm tự nhiên có chỗ đặc biệt hơn bình thường.

“Xem ra vẫn cần thông báo cho người của Trưởng Khống Giả xuất động, chứ không thể trông cậy hoàn toàn vào người của Cương Thanh gia.” Võ Huyền sau khi nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định.

Hắn nói với mấy huynh muội họ Thương. “Chuyện này mọi người không cần quản nữa, chỗ này có đan dược cùng hồn thú, tự mang về ký kết cho tốt.”

Hắn lấy ra hồn thú và đan dược đã chuẩn bị sẵn đưa cho mấy người.

Đây đều là đan dược tam cấp và tứ cấp hắn luyện chế khi ở Tiễn m thành, hắn lại nói. “Mọi người trở về dung nhập hồn thú đi, Hổ ca ở lại ta bàn với huynh chút chuyện.”

Mấy người Thương Ngưu nghe thế liền rời khỏi phòng, còn Thương Hổ ở lại.

“Thời gian sắp tới huynh giao mọi việc cho mấy người Thương Ngưu làm việc, có thể là một tháng hoặc hơn một chút, chúng ta sẽ đến Kim Lôi động và Phiêu Miễu cốc.

Trong thời gian này ta sẽ bày thêm Tụ Linh trận cho huynh, nên hãy cố gắng đột phá lên tứ cấp. ” Võ Huyền nói.

“Lần đi di tích này ta khá tiếc là huynh không thể đi theo những người bên dưới khác đều có cơ duyên của mình, dù chúng ta tổn thất không ít nhưng thu lại rất xứng đáng

Huynh là người theo ta đầu tiên, nên ta muốn huynh mau chóng mạnh lên, giúp ta quản lý công việc.”

Thương Hổ cúi người thật sâu. “Thiếu chủ yên tâm, trong một tháng tới ta chắc chắn có thể đột phá tứ cấp sơ kỳ.”

Hắn có thể đưa ra lời chắc lịch như vậy, vì trong thời gian này. hắn đã từ tam cấp sơ kỳ đột phá lên tam cấp hậu kỳ bởi vết thương cũ.

Lại có tài nguyên liên tiếp cung cấp, cảnh giới liên tục được củng cố.

Vốn đột phá chỉ trong chuyện sớm muộn, nay Võ Huyền nói hắn lại càng thêm quyết tâm nhanh chóng đột phá, không thể để Võ Huyền thất vọng.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.