Chương 188
Hỏa Độc
Chương 188: Hỏa Độc
Võ Huyền đang lúc không biết làm sao, hắn chợt tự cười bản thân mình, lúc cần thiết đều tự làm rối bản thân.
Hồng Thịnh Vinh đã nói rõ, chỉ không cho sử dụng bảo khí chứ đâu có nói không cho dùng trận pháp để đối chiến.
Rất nhanh hắn lấy vật liệu đủ bày trận pháp huyền cấp hạ phẩm ra.
Ở bên ngoài, Độc Ánh Vân sử dụng sủng kỹ Cổ Thụ Hộ Vệ, nàng ta triệu hồi ra một cây đại thụ cao chừng năm mét, tán lá dày cùng với những thân cây và dây leo cuộn chằng chịt vào nhau tạo thành hai cánh tay.
Bộ rễ khổng lồ bám trên mặt đất giống như một con mực khổng lồ vung vẩy những chiếc tua.
Nàng ta cùng với Tinh Linh Thất Sắc ngồi bên trên cây cổ thụ nhìn xuống trận pháp, nàng liền ra lệnh cho Cổ Thụ Hộ Vệ đi vào trong Nộ Thiên Tuyết.
Hồng Thịnh Bảo cùng Tam Nhãn Hỏa Kim Viên không thi triển bất kỳ sủng kỹ nào, mà chỉ mượn những tán lá rộng của Cổ Thụ Hộ Vệ đi theo vào trong.
Cổ Thụ Hộ Vệ như chẳng biết đau, nó đưa hai cánh tay cùng những tán cây lớn lên che đi gió tuyết, từng chiếc lá bị tuyết rơi đâm xuyên thấu nhưng rất nhanh chúng được một thứ dung dịch lục sắc tiết ra từ Cổ Thụ Hộ Vệ chữa trị về nguyên trạng.
Cổ Thụ Hộ Vệ đi càng sâu vào tâm của Nộ Thiên Tuyết, bước đi của nó càng khó khăn.
Tuyết rơi dày tràn ngập bốn phía, những chiếc rễ to mỗi lần đều giẫm ngập dưới nền tuyết, tốc độ của Cổ Thụ Hộ Vệ bắt đầu chậm đi.
Ngồi trên cao, Độc Ánh Vân nuốt một viên đan dược để hồi phục linh lực, nàng hơi nhíu mày, nàng không nghĩ rằng Nộ Thiên Tuyết lại mạnh như vậy.
Chỉ với những bông tuyết nhỏ này lại khiến cho Cổ Thụ Hộ Vệ tiêu hao mộc linh lực quá nhanh, nàng nói vọng xuống. “Tấn công nhanh đi, Nộ Thiên Tuyết tiêu hao linh lực quá lớn.”
Hồng Thịnh Bảo lớn tiếng đáp một tiếng, cả hai dường như không hề kiêng kị Võ Huyền nghe thấy lời của hai người nói.
Hồng Thịnh Bạo và Tam Nhãn Hỏa Kim Viên tiến lên phía trước một đoạn, toàn thân cả hai bạo phát hỏa linh lực, những bông tuyết đến gần hai người liền tan chảy thành nước.
“Lên.” Hồng Thịnh Bảo hô to một tiếng, hắn cùng Tam Nhãn Hỏa Kim Viên lập tức hóa thành hai đoàn hỏa diễm thiêu đốt mở đường, nơi hai người đi qua lửa vẫn hừng hực cháy bốc lên.
Tuyết chỉ cần rơi đến gần liền tan thành nước, ở phía giữa, một đường đi được mở ra, do tuyết hai bên đã bị hỏa sủng Xích Diễm của Hồng Thịnh Bảo đốt tan chảy thành nước, tạo thành một cái rãnh nước lớn.
Độc Ánh Vân điều khiển Cổ Thụ Hộ Vệ tiến lên, Cổ Thụ Hộ Vệ bắt đầu lội xuống, chỉ vừa xuống nước tốc độ của Cổ Thụ Hộ Vệ liền tăng nhanh vài phần.
Võ Huyền cảm nhận được Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Hỏa Viên đang điên cuồng lao đến. “Độc Ánh Vân cách còn một đoạn xa, chưa thể thu lưới.”
Hắn để Điệp Điệp tiếp tục duy trì Nộ Thiên Tuyết, còn tự mình lao lên đối chiến với Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Kim Viên.
Võ Huyền biết một đấu hai là không thể nào thắng được, hắn không dọ dự tạo ra vài hàng băng xích nhằm cản trở tốc độ của Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Kim Viên.
Việc tiếp theo là chờ đợi Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Hỏa Kim Viên tiến đến.
Quả nhiên với tốc độ cực nhanh của mình, Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Hỏa Kim Viên đã xuất hiện trước mấy sợi băng xích.
Hắn không khách khí muốn dùng kim linh lực phá vỡ băng xích.
Chỉ là hắn vừa muốn ra tay, giác quan của thất cấp lập tức báo động nguy hiểm, hắn và Tam Nhãn Hỏa Kim Viên liền nhanh chóng lui về sau.
Trên trời, một loạt băng thạch rơi xuống phía dưới khiến những hạt băng bay mù mịt, tuy không trúng được Hồng Thịnh Bảo và Tam Nhãn Hỏa Kim Viên nhưng những băng thạch đã tạo thành một bức tường băng.
Rất nhanh, Độc Ánh Vân đã đuổi đến, nhìn bức tường băng trước mặt, nàng liền lệnh cho Tinh Linh Thất Sắc. “Thả ra Hỏa Độc.”
Tinh Linh Thất Sắc há cái miệng nhỏ, từ trong miệng một luồng hỏa diễm lục sắc kèm theo vô số phấn được tung ra.
Hỏa diễm lục sắc cùng với phấn bám lên bức tường băng, giống như củi khô gặp lửa, lập tức hừng hực bốc cháy.
Dù ngọn lửa hừng hực bốc cháy nhưng không làm cho người ta cảm giác nóng bức, bức tường băng dày trước ngọn lửa chẳng khác nào tờ giấy, bị đốt cháy một cách dễ dàng.
Hồng Thịnh Bảo nhìn ngọn lửa lục sắc cực kỳ kiêng rè, so với hỏa diễm cường thịnh, hắn lại sợ loại độc hỏa này của Độc Ánh Vân hơn, lần nào thấy nàng ta sử dụng hắn đều trốn tránh ra xa.
Độc Ánh Vân còn từng thừa nhận với hắn rằng, nhiều lúc nàng ta cũng không kiểm soát hoàn toàn được Hỏa Độc do mình tạo ra.
Hỏa Độc chỉ có một ngọn lửa yếu ớt không quá đáng sợ, nói không ngoa thì nhổ một bãi nước bọt cũng tắt.
Nhưng thứ đáng sợ nhất là thứ phấn lục sắc kèm theo, nó là một thứ dẫn cháy vô cùng khủng khiếp, một khi đã tiếp xúc với ngọn lửa rồi thì khó có vật nào dập tắt được.
Thứ phấn này dù không tiếp xúc với lửa cũng cực mạnh, chỉ cần dính một chút là ăn mòn tới xương tủy, mà cũng rất khó để loại bỏ được chúng khi bị dính phải.
Theo hắn thấy tốt nhất là lên cách xa ra một chút.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
