Chương 183
Tuyệt Mệnh Hải, Vũ Dực Hải Xà, Cuồng Phong Quái Điểu
Chương 183: Tuyệt Mệnh Hải, Vũ Dực Hải Xà, Cuồng Phong Quái Điểu
Hồng Kim Bảo cười lớn đến bên cạnh Võ Huyền, cánh tay to lớn của hắn bá lên cổ, cười lớn nói. “Thiếu chủ, ta sắp đột phá thất cấp sơ kỳ rồi, ngài còn phải cố gắng nhiều.”
Võ Huyền cười nói. “Ta mới mười ba tuổi.”
Hồng Kim Bảo hai mắt giật giật, trong lòng không khỏi phỉ nhổ, quái vật, mình không nên đi so sánh.
Hắn hiện tại đã hai mươi tuổi, đạt đến lục cấp hậu kỳ, nói đến tầng ba tầm tuổi của hắn đạt đến trình độ này cực kỳ ít, gọi bọn hắn là thiên tài cũng không sai.
Nhưng so với thiếu chủ, hắn nhận thua hẳn, nhớ năm mười ba tuổi, hắn cùng sủng thú của mình mất mấy tháng mới vượt qua được nhất cấp.
Vẫn là không nên so sánh, mà không cần thiết tiếp tục nhắc đến.
Võ Huyền hướng ánh mắt về phía đại điện. “Chúng ta mải hấp thụ linh lực đã quên mất bảo vật bên trong.”
Hồng Thịnh Bảo cười. “Thật ra linh lực chúng ta hấp thu mới là thứ tốt nhất…”
“Vậy ngươi không cần thứ bên trong phải không? Thật mừng, bớt được một miệng chia.” Võ Huyền khẽ cười đi về hướng đại điện.
“Thiếu chủ, người không có đạo đức, Trưởng Khống Giả chúng ta ăn chia sòng phẳng.” Hồng Thịnh Bảo hét lớn liền đuổi theo.
Thiên Dương Ngân ánh mắt vẫn một mực chú ý hai người, nàng nhỏ giọng nói. “Võ Huyền thích ứng với người của Trưởng Khống Giả rất nhanh.”
Sở lão vuốt râu nói. “Đó là một điều bắt buộc.”
“Bắt buộc? Ta thấy huynh trưởng không như vậy?” Thiên Dương Ngân nhớ huynh trưởng đối với thuộc hạ của mình rất lạnh lùng, chưa từng thấy ai dám thân thiện với huynh trưởng như vậy.
Sở lão cười. “Mỗi người một tính khác nhau nhưng chung quy họ vẫn cần có thể tiếp xúc được với người bên dưới .”
Đại điện không có người canh gác, bên trên mái đã có phần cũ nát nhưng hoa văn trên các bức tường cùng bốn cây cột trước điện vẫn hoàn mỹ không bị tổn hại.
Hai cánh cửa đại điện đóng chặt, bên trên hai cánh cửa được khắc hình của hai linh thú.
Một bên là linh thú có mình rắn, hai hàng lông mi dài như hai dải lụa, trên thân mọc ra bốn đôi cánh chim lớn, bốn phía xung quanh được bao quanh bởi mưa và nước.
Võ Huyền nhìn lên cánh cửa như cảm nhận được một bức tranh của một vũ công lộng lẫy đang múa giữa trời mưa vậy.
Cánh cửa còn lại là một linh thú lai giữa hổ và quái điểu, mặt hổ, mỏ chim, hai bên má mọc ra tua tủa lông chim màu đen, hai mắt xếch lên dữ tợn, thân hổ to lớn, chân trước là chân hổ, chân sau lại là chân chim, đôi cánh xòe rộng đón gió nhìn vô cùng kỳ dị.
Xung quanh nó được bao quanh bởi rất nhiều gió.
Võ Huyền nhìn hai linh thú này liền nhớ ra trong lúc nói chuyện với Tiểu Ngân có nhắc tới, tại tầng hai có một vùng biển rộng lớn được gọi là Tuyệt Mệnh Hải.
Nơi đó linh thú, hung thú mạnh nhiều vô số, chúng không nghe theo sự sắp xếp của linh thú trên đại lục mà tự mình thành lập một thế lực riêng, gọi là Tuyệt Mệnh Hải.
Trên Tuyệt Mệnh Hải chủng tộc linh thú rất nhiều, nhưng đặc biệt có mười hai chủng tộc lớn.
Một tộc gọi Vũ Dực Hải Xà, linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc thượng phẩm.
Vũ Dực Hải Xà mang trong mình duy nhất thủy linh lực nhưng chúng lại có thể bay nhanh giống như chim, mà đặc biệt hơn là ở trong nước, chúng có thể vỗ cánh để tăng mạnh tốc độ cũng có thể dùng cánh tấn công.
Là một linh thú mạnh nhất trong những chủng tộc lớn ở Tuyệt Mệnh Hải, dĩ nhiên địa bàn của Vũ Dực Hải Xà rất rộng lớn, chiếm chọn một vùng lãnh địa rộng lớn.
Đặc biệt Vũ Dực Hải Xà có thể tự tạo ra mưa và chúng đặc biệt thích mưa, nên địa bàn của Vũ Dực Hải Xà đều xuất hiện mưa quanh năm.
Còn con linh thú kỳ dị kia, chính là Cuồng Phong Quái Điểu, chủng tộc này do bản thân mạnh mẽ nên có lối sống riêng lẻ không tụ thành đàn.
Nghe người ta nói những trận bão biển luôn có Cuồng Phong Quái Điểu bay bên trong để thỏa tính thích lướt trong gió của nó.
Huyết mạch của Cuồng Phong Quái Điểu cũng ngang bằng với Vũ Dực Hải Xà.
Võ Huyền không rõ vì sao chủ nhân di tích lại thích khắc hình hai linh thú này nhưng Võ Huyền cũng không quan tâm cho lắm, vì dù sao hắn chỉ đến lấy bảo vật chứ không đến hỏi sở thích của chủ nhân nơi này.
Hai người mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra, khung cảnh xuất hiện trước mắt lập tức khiến mọi người ngỡ ngàng.
Bên trong đại điện không có gì khác, bề mặt đại điện là một mặt hồ trong veo, không hề có một nối đi nào.
Nhìn tới nhìn lui đều là một đại điện trống rỗng, Võ Huyền hướng Độc Ánh Vân nói. “Bản đồ.”
Độc Ánh Vân liền đưa cho Võ Huyền bản đồ, hắn nhìn bản đồ bảo tàng thứ nhất, điểm đánh dấu đúng đến đại điện là dừng.
Nhìn đi nhìn lại chỉ còn bản đồ bảo tàng thứ hai, giữa hai phần bản đồ bảo tàng lại có một chữ ‘Song’ khá lớn.
Đưa trả cho Độc Ánh Vân bản đồ, Võ Huyền không để cho mọi người kịp phản ứng mà nhảy xuống dưới hồ như một con cá biến mất.
Một hồi lâu hắn lại nổi lên. “Bên dưới giống như một thông đạo song song, phía bên kia có lẽ là nơi chứa bảo vật.”
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
