ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 181
Thế thân bị giết

Chương 181: Thế thân bị giết

Hồng Thịnh Bảo cười xòa một tiếng. “Thiếu chủ à, bệnh nghề nghiệp thôi! Phải có câu chuyện thì mới dễ bán hàng.”

“Nói về vấn đề chính đi, Độc Ánh Vân nhìn chúng ta đã lâu.” Võ Huyền nói.

“Thật ra thì do Độc Ánh Vân có một huynh trưởng, mà Độc Ánh gia cần một gia chủ đời tiếp theo để không bị ngắt mạch truyền thừa, nên từ khi trong bụng mẹ Độc Ánh Vân đã được định sẵn.

Mà do quan hệ của Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão với đại trưởng giả vẫn luôn rất tốt kể từ lần đại trưởng giả cứu Độc Ánh trưởng lão.” Hồng Thịnh Bảo nói.

Không tốt mới lạ, đào cả Khống Thú đại lục này, thật sự khó tìm ra được một người lần đầu gặp mặt đệ tử của người chưa phải là phu quân của mình mà tặng ra được một tuyệt băng.

Hai người đến chỗ của của Độc Ánh Vân, Võ Huyền chủ động mở lời trước. “Độc Ánh tiểu thư.”

Độc Ánh Vân chưa trả lời Võ Huyền ngay mà tháo chiếc trâm trên đầu xuống, mái tóc đen búi gọn từ từ rơi xuống, theo đó màu sắc của mái tóc cũng hóa từ đen thành ánh kim.

Khuôn mặt Độc Ánh Vân hơi biến đổi, chiếc mũi cao hơn trước, bờ môi đỏ mảnh dẻ mềm mại như sóng nước mùa thu, đôi mắt lấp lánh có thần, một bên màu lam, một bên màu ngọc bích.

Võ Huyền không khỏi thưởng thức, nét đẹp này rất ma mị lại thuần khiết cao quý, có sự lai tạp sự ma mị của Mộng Diễm tỷ, lại mang theo nét đặc trưng cao quý của sư nương.

Độc Ánh Vân nhún người thi lễ. “Ảnh, Độc Ánh Vân, ra mắt thiếu chủ.”

Võ Huyền mỉm cười đỡ nàng. “Không cần khách khí, chúng ta sau này đều giúp nhau tiến lên.”

Nói với Độc Ánh Vân vài câu, Võ Huyền muốn đi chỉnh đốn người của mình chuẩn bị đi xuống bảo tàng.

Thì một giọng nữ ngọt ngào đằng sau phụng phịu nói. “Ngươi vì sao không chào ta?”

Võ Huyền quay đầu lại nhìn Mộng Kỳ, hắn lắc đầu nói. “Ta gọi cô cô ngươi là Mộng Diễm tỷ, vậy gọi ngươi là gì đây? Thỏ con.”

Mộng Kỳ không vui nói. “Ta mới không gọi ngươi là thúc thúc, ta cũng không phải là thỏ con, ta gọi là Mộng Kỳ.”

“Được rồi, lần sau ta sẽ gọi ngươi là Mộng Kỳ.” Võ Huyền đáp ứng nàng, hắn lại quay sang nói với Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân. “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuống dưới bảo tàng ngay bây giờ.”

Cương Thanh thành, Ngu Linh học viện.

Phong Vũ viện trưởng cùng ba người Cương Thanh Vân, Cương Thanh Thu và Thương Khê đều xuất hiện trong phòng của Võ Huyền.

Trên giường đá, một cái xác bị hút khô, nằm co quắp trên giường.

Phong Vũ thở dài nói. “Không nghĩ ta cùng huynh đệ Thương Hổ đi điều tra Huyết Thần Giáo mấy ngày, mà bọn chúng lại ra tay ám sát ngay thế thân trong học viện.”

Cương Thanh Vân nhìn cái xác có chút thương cảm. “Đáng ra bọn con lên để lại linh thú phòng hộ cho hắn.”

Phong Vũ vỗ vỗ đầu nàng an ủi nói. “Không phải lỗi của con, dù con để lại linh thú cũng vậy thôi, nhìn dấu chân trên đất cũng có tới bốn năm người tới, các con thời gian này lên trên núi sống với ta.

Còn học viện ta sẽ tăng cường phòng bị, Thương Khê nhắn cho các huynh cùng tỷ muội con, thời gian này không được điều tra thêm gì nữa, ổn định các tiệm, nhớ đề phòng người lạ, đợi thiếu chủ về rồi tính tiếp.”

“Dạ, viện trưởng.”

Tấm cửa sắt nặng nề được kéo ra, Võ Huyền để một người của mình xuống trước, xác định không có gì nguy hiểm mọi người mới lần lượt đi xuống.

Không gian dưới cảnh cửa rộng lớn hơn so với tưởng tượng, hành lang lớn có sức chứa cả nghìn người.

Ngọc Tam Vĩ dẫn đầu, nó nhắc lại. “Đi qua hành lang là đến nhưng có trận pháp.”

Xuyên qua hành lang, quả nhiên một đại điện cổ xưa xuất hiện trước mắt mọi người.

Võ Huyền chủ động tiến lên thăm dò, không biết có phải do là di tích hạn chế thực lực người vào hay không, mà trận pháp bảo vệ cũng chỉ là huyền cấp thượng phẩm.

Hồng Thịnh Bảo hỏi. “Có cần cưỡng ép phá trận không?”

Võ Huyền quay đầu lại nhìn hắn. “Cho ta chút thời gian là được, không cần cưỡng ép phá.”

Võ Huyền có thể khẳng định như vậy vì trận pháp bảo vệ đại điện đã mục ruỗng theo thời gian, tuy hắn không rõ bên trong dùng cái gì để duy trì cho đến hiện tại.

Nhưng hắn chỉ cần cho hắn nửa nén nhang là có thể phá hủy được trận này.

Cẩn trọng đưa sức mạnh linh hồn vào bên trong trận pháp.

Mọi thứ bên trong trận pháp đều phủ một lớp bụi mỏng, chỉ vừa vào trong trận pháp.

Võ Huyền cảm giác mình như lạc vào không gian khác, linh lực tinh khiết vô cùng.

Tuy linh hồn hắn lúc này muốn tận hưởng bên trong linh lực tinh khiết, xong hắn cưỡng chế bản thân đi tìm mắt trận.

Lạc giữa linh lực tinh khiết tràn ngập, hắn cố gắng tìm điểm linh lực chập chờn, qua vài lần tìm kiếm, hắn liền tìm được mắt trận ở cửa vào đại điện.

Xung quanh mắt trận không có gì bảo vệ, trước đó hắn chỉ tính cẩn phá mắt trận là xong nhưng giờ nếu phá mắt trận, hắn lo linh lực tinh khiết bên trong sẽ tản đi mất.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.