Chương 75
Thuận theo tự nhiên
Tô Kính tĩnh tĩnh nằm, suy ngẫm lại cuộc đời mình.
Đi tới này thế giới bản năng thôi thúc hắn quên đi quá khứ, lo tập trung vào thế giới mới thì xác suất sống sót mới lớn nhất.
Nhưng hắn đã quên cái gì?
Bản tâm. Người tu đạo chú trọng bản tâm, cái gọi là Kim Đan chỉ là thể hiện chung cực của mình, nuốt một viên Kim Đan vào bụng, mạng của riêng ta không do trời.
Thành tựu Kim Đan là có lĩnh vực Kim Đan của riêng mình, dưới thiên đạo vẫn có thể tự do mở ra không gian do mình khống chế. Viên Kim Đan này là cực độ của bản tâm.
Hắn không dám nhớ người thân thì nói gì đến bản tâm?
Bản tâm của hắn là gì? Tô Kính vốn cho rằng mọi thứ hắn làm là vì lời hứa với thiếu nữ kia, giờ ngẫm lại hắn có thể mở ra con đường máu trong nhóm đồng nghiệp, thành người khai phá vũ khí làm toàn thế giới hận vì đó là bản tâm của hắn, vì không cam lòng ở sau lưng người.
Muốn làm người xuất sắc nhất, không chỉ đơn giản là khác người.
Cửa phòng mở ra, Lục Hà mỉm cười đi vào:
- Thiếu gia tỉnh rồi.
Lục Hà nhanh nhẹn chuẩn bị đồ dùng rửa mặt súc miệng cho Tô Kính, lấy lược chải đầu cho hắn.
Nếu là đạo sĩ thì kiểu tóc khá đơn giản, đệ tử thế gia như Tô Kính thì hơi phức tạp.
Trên búi tóc bao khăn trùm đầu, thay áo ở nhà, Tô Kính cảm giác thoải mái hơn nhiều, mệt nhọc mấy hôm nay quét sạch.
Tô Kính nói với Lục Hà:
- Nàng đi xem hai ca ca của ta sao rồi, hôm nay ta đến chỗ sư phụ, các người đừng chờ. Kêu Ưng Dương và Khuyển Thập Lang đi cùng ta.
Lục Hà vâng dạ, xoay người ra ngoài. Nàng đi đường như lá liễu đung đưa trong gió, Tô Kính nhìn mà lắc đầu, đây là đang cố ý cho hắn ngắm, ài, lòng của tiểu cô nương thật là . . .
Thật là dưỡng mắt.
Tô Kính mỉm cười ra khỏi viện tử, kêu Ưng Dương và Khuyển Thập Lang cùng mình đến chỗ ở của Lâm Hoành Sơn.
Đã là buổi chiều, Lâm Hoành Sơn ở trong viện hóng mắt chờ Tô Kính đến. Bên cạnh kế nằm của Lâm Hoành Sơn ghim một cây mâu ngắn, cỡ một trượng, hình dạng giống hệt cái Khổng Tước Mâu cũ.
Thấy Tô Kính đến Lâm Hoành Sơn vẫn nằm dưới bóng cây không dậy, tay chỉ mâu sắt bên cạnh:
- Thử xúc cảm xem.
Tô Kính tiến lên trước giơ tay chộp, hắn suýt bị trật eo.
Cây mâu sắt cắm nhẹ dưới đất, Tô Kính nhấc lện gồng sức ba lần, ba đợt gồng mạnh nhưng không thể nhấc mâu sắt lên được, trọng lượng ước chừng trên tám trăm cần!
Tô Kính câm nín, thế giới có thần tiên có khác, binh khí có thể nặng đến mức này.
Huyết Nhục Luân của hắn mới chỉ đặt móng, xem như trình độ Tiên Thiên kỳ, nếu tu luyện đến Kim Tiên kiếm cây gậy vàng ra khoe cũng rất bình thường.
Tô Kính ổn định hai chân, eo gồng sức mới nhấc mâu sắt lên được, hắn đã ước lượng được cây mâu nặng hơn ngàn cân.
Số đo của thế giới này khác trên Trái Đất nhiều, trọng lượng thì tính bằng thuật toán, không phải kiểu mười sáu tiến, trọng lượng một cân tương đương với hai trăm hai mươi lăm khắc. Một ngàn cân bằng 225kg trên Trái Đất.
Vũ khí nặng hơn 200kg, nếu vung lên được sẽ rất khủng khiếp. Nếu có tọa kỵ, để tọa kỵ kéo theo lực lượng này đâm một mâu thì áo giáp dày mấy cũng bị xuyên thủng.
Khổng Tước Mâu cũ nhẹ tựa lông hồng, muốn tăng trọng lượng cần đưa chân khí vào. So sánh thì cây mâu ngắn này quá nặng, sử dụng không thuận tay bằng Khổng Tước Mâu.
Lâm Hoành Sơn nằm trên ghế nói với Tô Kính:
- Với cây mâu sắt này ta dùng trầm hàn thiết làm tài liệu chú, bên trong đúc minh văn đều dùng thất thải tinh thần kim, trọng lượng thật đại khái gấp đôi hiện giờ. Ngươi rót chân khí vào thì tự nhiên có thể khống chế. Vốn có thể làm nhẹ chút, nhưng hiện giờ thân thể của ngươi đủ khỏe mạnh, qua một thời gian ngắn sẽ ngại binh khí này nhẹ, vậy thì không tốt.
Tô Kính huơ mâu sắt, cảm giác cánh tay hơi mỏi, hắn biết trước khi Huyết Nhục Luân đại thành nếu không dùng chân khí thì không thể cầm mâu sắt này chiến đấu.
Lâm Hoành Sơn nói:
- Tô Kính, cây mâu sắt này không sắc bén bằng Khổng Tước Mâu, nhưng ngươi sử dụng vẫn có thể kích phát ra ngũ sắc thần quang, thuộc tính bài trừ thuật đạo sẽ không suy yếu. Ngươi hãy tự mày mò đi, ngươi nói với ta các vũ khí nha hoàn cần ta cũng chuẩn bị xong rồi.
Lâm Hoành Sơn ném một vòng tay ra, kiểu dáng cổ xưa điêu bằng một khối mặc ngọc, bên trong có sáu hoa văn, không có thần cấm phù lục ở bề mặt.
Không gian trong vòng tay khá lớn, lúc Lâm Hoành Sơn đòi Tiêu Dao Hầu gom vật tư cho Tô Kính đúc Huyết Nhục Luân thì Đại Quản Gia đã dùng vòng tay này chứa vật tư. Không ai nói đạo khí không gian này thuộc về ai nên Lâm Hoành Sơn qua tay tặng Tô Kính.
Lâm Hoành Sơn không cần dùng đạo khí không gian như vậy, gã sắp kết thành Bạch Hổ nguyên thai, dễ dàng tự mình chế tạo thần khí không gian càng ổn định hơn.
- Vòng tay này thật thú vị, ngươi hiện tại có thể mở ra một phần sáu không gian, chờ khi ngươi Trúc Cơ có thể mở một phần ba không gian, thành tựu Kim Đan mới hoàn toàn mở hết không gian của vòng tay. Nếu ngươi vào Vũ Lâm quân, Đạo Binh Ti sẽ có trang bị trọn bộ cho ngươi nhưng chắc chắn không bao gồm hệ liệt trang bị không gian. Ngươi mang vòng tay này theo đi.
Tô Kính không già mồm, trực tiếp đeo vòng mặc ngọc vào tay trái. Không gian Hoàng Đình Thần Ngọc nhỏ xíu, Tô Kính đang định nghiên cứu trang bị hàng loạt, sau này sẽ tùy thân mang theo nhiều tài liệu, vừa lúc dùng vòng tay này.
Lâm Hoành Sơn cười nói:
- Tô Kính, thật ra không thể thành tựu Kim Đan thì thứ này cũng không an toàn, ngươi không thể hoàn toàn khống chế nó, đừng bỏ thứ quan trọng vào trong. Nói đến thì không gian yêu dị của yêu tộc không tệ, nếu đại yêu biết mình chết thì sẽ thả ra không gian yêu dị, cất chứa cả đời mình không thể để kẻ địch nhặt cúa rơi được.
Tô Kính yên lặng nghe, hắn biết Lâm Hoành Sơn sẽ không cảm khái lung tung, chắc chắn gã có chuyện muốn nói.
Quả nhiên Lâm Hoành Sơn tiếp tục bảo:
- Đạo Môn không phải không thể luyện chế trang bị không gian cho đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ, nhưng trang bị không gian như vậy ở trong mắt kẻ địch tựa như nhà kho không có ổ khóa, đối phương có thể tùy thời lấy đi vật phẩm bên trong. Ngươi đã hiểu chưa?
Tô Kính giật nảy mình, sau đó nghĩ Hoàng Đình Thần Ngọc đã bị thần binh luyện hóa thành một khúc xương cổ, là phần thân thể của hắn, giống không gian yêu dị của đại yêu, không có khả năng người tùy ý thăm dò.
- Đệ tử biết, đa tạ sư phụ nhắc nhở.
Tô Kính âm thầm cảnh giác, khi hắn chưa thành tựu Kim Đan thì không thể bỏ đồ lung tung vào vòng tay này.
- Không cần cảm tạ ta, thất thải tinh thần kim hơn phân nửa bị ta giữ lại, có chỗ cần dùng nó. Chờ tới lễ thành niên của ngươi ta sẽ tặng cho một thứ đã luyện chế xong, có ích lớn cho ngươi sau khi vào Vũ Lâm quân.
Tô Kính khom người nói:
- Đệ tử không dám.
Bây giờ Tô Kính đã hiểu Lâm Hoành Sơn mạnh cỡ nào, đặc biệt gã sắp ngưng kết Bạch Hổ nguyên thai, một khi Bạch Hổ nguyên thai thành hình gã sẽ là cường giả giống phụ thân của hắn, Tiêu Dao Hầu Tô Dương.
Nếu Lâm Hoành Sơn luôn giấu được thân phận thì Tiêu Dao Hầu xem như nhặt của hời.
Tiêu Dao Tam Sơn, sức chiến đấu của Lâm Hoành Sơn mạnh nhất trong ba người. Đại Quản Gia Cúc nguyệt Sơn chỉ ngang ngửa với Lâm Hoành Sơn trước kia, Nhị Quản Gia Cố Quân Sơn thậm chí yếu hơn Lâm Hoành Sơn lúc trước.
Tiêu Dao Hầu thu Lâm Tạ Hồng làm đệ tử thân truyền thoạt trông là Lâm Hoành Sơn may mắn, nhưng đó là ngày xưa, ai ngờ Lâm Hoành Sơn có hôm nay, một chuyến đi tiểu thế giới địa phủ đã kết thành Bạch Hổ nguyên thai.
Tô Kính nói, há mồm phun ra cái hòm:
- Sư phụ, đệ tử vẫn luôn muốn tặng thứ này cho sư phụ.
Là Địa Phủ Chi Môn.
Lâm Hoành Sơn nhìn Tô Kính:
- A? ngươi nỡ bỏ sao?
Trong Địa Phủ Chi Môn có một Hư Đỗ Quỷ Vương, có ngạ quỷ số lượng khổng lồ, về sau sẽ có ngày Tô Kính kết thành Thiên Địa Luân. Nếu có một ít Bạch Hổ Huyết Sát đi vào tiểu thế giới này sẽ có hy vọng ngưng kết Bạch Hổ nguyên thai.
Tuy rằng ngày nào đó còn rất xa xôi, có thể vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nhưng đó dù sao là hy vọng trường sinh.
Tô Kính nói:
- Lão sư mất mác Long Xà Đồ Lục vì ta, chút bồi thường này không đủ để báo đáp ân sư.
Lâm Hoành Sơn ngồi dậy từ ghế nằm, gật đầu nói:
- Đệ tử Binh gia có phẩm chất quan trọng nhất là rộng rãi. Nếu không thì thất bại một lần có thể suốt đời không thể trở mình. Ngươi nỡ bỏ thứ này làm ta rất mừng, ta sẽ nhận, vậy thì ta cũng càng có nắm chắc vượt qua mấy ải cuối.
Lâm Hoành Sơn phất tay cất hòm, nói với Tô Kính:
- Gần đây ngươi đừng đến, trước tiên ổn định cảnh giới của mình, Âm Phù Kinh và Thanh Minh Chân Giải phải tu luyện đến trạng thái đỉnh Tiên Thiên kỳ. Trước đó ta sẽ không truyền dạy công phu thổ nạp cho ngươi nữa, nếu ngươi muốn thực chiến thì đến tìm ta.
Tô Kính ngây người, chợt nhận ra Lâm Hoành Sơn còn cơ hội đi linh trì tu luyện, vì chuyện của hắn mà bị làm lỡ. Bên Tô Kính tạm thời cần củng cố cảnh giới, Lâm Hoành Sơn không thể giúp gì được cho hắn.
Nghĩ đến đây Tô Kính vững vàng cầm mâu sắt, từ biệt Lâm Hoành Sơn.
Không ngờ Lâm Hoành Sơn chỉ hướng Khuyển Thập Lang phía xa:
- Tiểu yêu này quá yếu, Tô Kính, ngươi để hắn lại cho ta, chờ tới lễ thành niên ta sẽ trả lại.
Khuyển Thập Lang hết hồn, muốn ôm chân Tô Kính ăn vạ nhưng không dám, đành quay sang ôm Ưng Dương. Khuyển Thập Lang đại khái đoán được Lâm Hoành Sơn là ai, Lâm Hoành Sơn muốn huấn luyện gã, có khi nào đợt huấn luyện rất tàn ác không?
Ưng Dương bất ngờ bị Khuyển Thập Lang ôm, bực tức giơ đầu gối làm Khuyển Thập Lang như cục thịt cong lưng lăn tới trước mặt Lâm Hoành Sơn, quỳ dưới đất.
Lâm Hoành Sơn vuốt đầu Khuyển Thập Lang cười nói:
- Ta không thu ngươi làm đệ tử, không cần hành lễ lớn vậy.
Khuyển Thập Lang muốn cãi lại nhưng bị Lâm Hoành Sơn sờ đầu một cái cả người gã mềm nhũn. Khúc xương vốn biến mất dường như trở lại trong người Khuyển Thập Lang, làm gã không thể thốt thành lời.
Khuyển Thập Lang nằm sấp dưới đất, người run bần bật sợ chết khiếp. Cảm giác lúc này tựa như hồi Khuyển Thập Lang mới mở linh trí, ở trên Lôi sơn cùng mấy trăm đồng bạn cướp giật chút không gian sống. Lúc ấy Khuyển Thập Lang chưa thể biến hình người, không nói chuyện được, lúc ấy gã chỉ nhớ no bụng là hy vọng xa vời, mỗi ngày mình đầy vết thương chỉ vì sớm hơn người khác một bước bò lên đỉnh Lôi sơn.
Lâm Hoành Sơn nhẹ vuốt đầu Khuyển Thập Lang làm gã biến về nguyên hình, nhớ đến những hồi ức làm gã vô cùng đau khổ.
5
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
