Chương 24
Đánh chết
Dù Sửu Đạo Nhân mới bị Lâm Tạ Hồng lừa một lần nhưng không dám thật sự dùng bụng thử Khổng Tước Mâu của Tô Kính. Vì Sửu Đạo Nhân nhận ra thứ đó, lợi khí của Khổng Tước Đạo Cung, nguyên Khổng Tước Đạo Cung không có nhiều hơn chín cái.
Tiêu Dao Hầu và Khổng Tước Đạo Cung đã thân thiết vậy sao?
Sửu Đạo Nhân thầm hoảng hốt, một vòng tròn màu vàng bay ra khỏi đạo bào chặn lại mũi mâu của Tô Kính.
Trong tiếng va chạm chói tai Sửu Đạo Nhân cảm giác trời đất quay cuồng, ngũ sắc thần quang của Khổng Tước Mâu đã bao phủ gã lại. Tô Kính lắc người lao vào trong phòng.
Tô Kính không thể giết Sửu Đạo Nhân nổi, vừa rồi thử nghiệm làm hắn tiêu hao gần hết chân khí. Tô Kính xông lên toàn nhờ vào sức mạnh cơ bắp, chân đạp nát bốn miếng đá lót dày nặng.
Nếu là luyện khí sĩ dù tốc độ mau mấy cũng sẽ không gây ảnh hưởng như thế cho mặt đất, địa hình cũng khó hạn chế tốc độ di chuyển của luyện khí sĩ.
Khổng Tước Mâu của Tô Kính không quên đâm sau lưng.
Sửu Đạo Nhân mới lao ra khỏi ngũ sắc thần quang, một chút thần quang không thể nhốt gã quá lâu. Sửu Đạo Nhân đã hiểu rõ đường mâu thứ hai của Tô Kính, tiểu tử này không thể phát huy ra uy lực của Khổng Tước Mâu, gã suýt bị lừa.
Sửu Đạo Nhân chộp một khúc sau mũi mâu kéo sát ngực. Trong thuật đạo có chiêu vật lộn, Sửu Đạo Nhân không muốn giết Tô Kính nên không phát ra công kích mạnh. Trước uy áp của Kim Đan, đối phương mất Khổng Tước Mâu chắc không có can đảm giơ tay lên.
Một thanh âm không thể hình dung vang lên sau lưng Sửu Đạo Nhân:
- Nghiệt chướng!
Sửu Đạo Nhân sợ đến hồn vía lên mây, người Tiêu Dao Hầu phủ đã đến!
Trong thanh âm ẩn chứa lực lượng quy tắc thiên địa, tuy không phải thuật đạo công kích nhưng vẫn phô bày ra thực lực của người đó ít nhất là cường giả Kim Đan nhị chuyển.
Sửu Đạo Nhân thầm liều, tay gồng sức mạnh hơn hòng nhanh chóng kiềm chế thế tử Tiêu Dao Hầu, vậy là gã sẽ có vốn đàm phán. Chợt một luồng lôi quang vụt qua trước mắt Sửu Đạo Nhân.
Hoàng Đình Thần Ngọc trước ngực Tô Kính bắn ra một tia chớp màu lam bắn thẳng vào mặt Sửu Đạo Nhân, lực công kích của viên thủy lôi này là cực hạn luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ có thể đạt tới nhưng đánh thẳng vào mặt làm Sửu Đạo Nhân mù lòa, đau muốn chết.
Tô Kính chớp mắt lật ngược bàn cờ, nếu hắn quyết đấu với Sửu Đạo Nhân thì sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng ngay lúc này một cái chân to từ trên trời đạp mạnh xuống, viện tử nằm trọn trong phạm vi công kích của cái chân to.
Lòng Sửu Đạo Nhân nặng trĩu, há mồm phun ra một miếng lá màu đen bắn hướng cái chân to trên trời. Phụp một tiếng miếng lá và Sửu Đạo Nhân bị đạp lún xuống đất.
Một luồng sáng đỏ chợt lóe bao bọc Tô Kính hút ra khỏi viện.
Đại Quản Gia hiện hình, biểu tình tức giận. Đại Quản Gia ném miếng lá đen sang một bên, nhổ Sửu Đạo Nhân lên khỏi lòng đất.
Đại Quản Gia tức giận quát:
- Nói, ai sai ngươi đến!
Khúc xương ngón tay trắng nhích nhẹ trong tay Sửu Đạo Nhân, Đại Quản Gia lập tức chộp hai vai gã xé mạnh. Sửu Đạo Nhân gào thảm, giây sau tiếng hét khàn khàn. Đại Quản Gia xé lớp da Sửu Đạo Nhân xuống, khúc xương ngón tay cũng lăn xuống đất.
Mặt Đại Quản Gia liên tục hiện lên khói xanh, hai tay bốc cháy lửa đốt da người sạch sẽ, rống to:
- Nói, ai kêu ngươi đến!
Sửu Đạo Nhân mới thở dốc được một chút, da cả người bị xé xuống đau đớn dù là cường giả Kim Đan cũng không chịu nổi.
Sửu Đạo Nhân khàn giọng rống to:
- Thả ta ra, ta là . . .!
Bốp!
Đầu gối Đại Quản Gia đánh mạnh vào bụng Sửu Đạo Nhân. Sửu Đạo Nhân cảm giác chút chân khí miễn cưỡng vận chuyển bỗng chốc tan biến, viên kim đan mất cảm ứng.
- Ngươi . . .!
- Ta tiễn ngươi lên đường!
Khói xanh chuyển ba vòng trên mặt Đại Quản Gia rồi đổi thành màu đỏ rực, hai tay vỗ mạnh vào trong đập nát đầu Sửu Đạo Nhân.
Sửu Đạo Nhân bị Đại Quản Gia đánh chết, trong bàn tay đẫm máu có một ngọc bài vuông vức rớt xuống đất. Đại Quản Gia nhấc chân nghiền nát ngọc bài.
Đây là ngọc phù cầu cứu của Thanh Dương Đạo Cung, nếu bóp nát ngọc phù thì dù Sửu Đạo Nhân phạm sai lầm lớn cũng phải nể mặt Đạo Cung, chờ gã về Đạo Cung rồi mới xử lý.
Nếu Sửu Đạo Nhân được thả về rồi bị Thanh Dương cung giết cũng đành thôi, chuyện này sẽ không điều tra nữa. Hơn nữa linh hồn của Sửu Đạo Nhân sẽ đầu thai chuyển kiếp lại làm đệ tử Thanh Dương cung. Đại Quản Gia đi theo Tiêu Dao Hầu ở Nam Cương mười năm, hai tay dính máu còn nhiều hơn Tiêu Dao Hầu.
Người này dám tổn thương người ngay trong Hầu phủ, suýt giết thế tử, có chết cũng chưa hết tội. Nên Đại Quản Gia dứt khoát tiêu diệt linh hồn Sửu Đạo Nhân, trong thiên địa này như chưa từng có người đó, hoàn toàn biến mất.
Lửa cháy hừng hực phun ra từ trường bào của Đại Quản Gia, chớp mắt nguyên viện lạc một mảnh biển lửa. Bích Nhãn Thần Nha xoay quanh trên bầu trời nhưng không lao xuống ăn xác cường giả Kim Đan.
Bích Nhãn Thần Nha đến rất sớm nhưng không cứu Tô Kính.
Tô Kính bị ném ra khỏi viện tử, mấy chục thân binh giáp đỏ bao quanh hắn, những thân binh này thực lực cao hơn xa mấy thân binh đã chết.
Một nữ nhân váy đen đến gần ôm Tô Kính vào ngực, lúc này hắn mới xỉu. Phát ra công kích hai lần liên tiếp khiến Tô Kính tiêu hao vượt sức chịu đựng của thân thể, đặc biệt mâu đâm vào Sửu Đạo Nhân gần như vắt cạn hết lực lượng của hắn.
Một vòng tròn màu vàng trong người Tô Kính đang sinh trưởng quanh khí hải đan điền, sau đợt chiến đấu này Thần Binh Luân bắt đầu xoay tròn chứ không lơ lửng nữa. Mỗi lần quay Thần Binh Luân sẽ rút nguyên khí xung quanh tẩm bổ bản thân.
Nữ nhân váy đen ôm Tô Kính, cúi đầu nhìn mặt hắn cười nói:
- Thế tử đã lớn rồi.
Nữ nhân váy đen vừa nói xong Tô Kính đã tỉnh táo, nhảy cẫng lên muốn vùng ra nhưng nàng bóp nhẹ khuỷu tay hắn, thế là hắn lại mềm người xuống.
- Tiểu sư muội của thế tử không sao, có Đại Tiên Sinh ở trong phủ này không ai đánh lại hắn.
Tô Kính không lo sự sống chết của Lâm Tạ Hồng, vì hắn hoàn toàn hấp dẫn Sửu Đạo Nhân chú ý, nàng ở trong phòng chắc chắn tránh được. Tô Kính tu luyện bí pháp Binh gia rất ngắn ngủi, nhưng hắn hiểu thấu tinh thần Binh gia. Sống chết có số, không vì sự đau buồn của ngươi mà thay đổi.
Nếu Lâm Tạ Hồng chết Tô Kính sẽ báo thù cho nàng, dù Sửu Đạo Nhân đã chết nhưng người đứng sau lưng gã còn sống. Tô Kính không quen Sa Tĩnh Nhân nhưng hắn tin Đại Tiên Sinh chắc chắn biết gã.
Người tu đạo không tranh một lúc, dù trả thù sau ngàn năm cũng không có gì, hoặc cái này không gọi trả thù mà là nhân quả.
Vẻ mặt Tô Kính không hề tức giận, hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân váy đen:
- Thả ta ra, nếu không ta sẽ đi tìm phụ thân giải bày.
Nữ nhân váy đen bĩu môi thả Tô Kính ra.
Đây chỉ là trò đùa, tiểu tử này lớn rồi còn sợ người lạ. Lúc ngươi còn nhỏ vì cứu ngươi mà huynh đệ tỷ muội chúng ta đã chết hơn phân nửa. Nhưng không thể nào trách tiểu tử này, năm đó nàng còn chưa biến hình người, các huynh đệ tỷ muội đa số là thân yêu.
Nữ nhân váy đen không dám có chút ý nghĩ tổn thương Tô Kính.
Tô Kính đứng dưới đất, thân binh cực kỳ cảnh giác bảo vệ quanh hắn, bọn họ bao vây thành hình nửa vòng tròn để hắn vào giữa.
Trong viện lạc lửa cháy hừng hực, nguyên Tiêu Dao Hầu phủ đều cảm giác được cơn giận toát ra từ ngọn lửa. Tiêu Dao Hầu ở trong thư phòng biến sắc mặt, gã không để lại thứ gì giám thị trên người Tô Kính nhưng cảm giác Hoàng Đình Thần Ngọc kích phát ra lực lượng phòng hộ. Loại lực lượng này quá đặc biệt, mạnh như Tiêu Dao Hầu cách vài dặm mà như thấy gần ngay trước mắt.
Tiêu Dao Hầu lập tức ra lệnh:
- Nhị Tiên Sinh, đi bắt Diệp Thiêm về, miễn hắn còn chưa trở lại Thanh Dương cung thì ta không cần biết ngươi dùng cách gì.
Nhị Tiên Sinh di chuyển thân hình to bự cười toe toét rời đi.
Sửu Đạo Nhân thả ra âm binh công kích Tô Kính liền bị Tiêu Dao Hầu đoán được lai lịch, Sa Tĩnh Nhân đã ra tay thì Diệp Thiêm không thoát khỏi mối liên quan.
Bên ngoài xảy ra loại chuyện này cũng đành thôi, Thanh Dương cung khinh người quá đáng dám hành hung ngay trong phủ của gã!
Lúc này Diệp Thiêm đang hưởng dụng hoa quả trà bánh trong Hầu phủ, những thức ăn chiêu đãi khách đều là thứ ẩn chứa linh khí. Nếu như không phải sợ mất mặt thì Diệp Thiêm rất muốn đóng gói một ít mang về.
Diệp Thiêm vừa uống nước trà vứa thầm nghĩ bắt tiểu nha đầu kia trở lại rồi làm cách nào hưởng. Thần Ngục Chỉ là thứ tốt nhưng gã không giành lại sư thúc thì thôi bỏ. Xem ý của sư phụ hình như hơi bất mãn gã quá thân thiết với sư thúc nên mới dùng thủ đoạn này, đây là đang cảnh cáo gã trước ích lợi thật sự thì sư thúc không đáng tin cậy. Chỉ cần gã hầu hạ sư phụ thật tốt thì sau này thứ như Thần Ngục Chỉ sớm muộn gì cũng có phần của gã.
Một khuôn mặt mập mà không mỡ đập vào mắt Diệp Thiêm, Nhị Tiên Sinh cười tủm tỉm vẫy tay với đạo nhân Thanh Dương cung.
Diệp Thiêm biểu tình cực kỳ khó xem, nhớ lúc gã muốn cướp cũng là tên mập này phá hỏng chuyện.
Nhị Tiên Sinh vươn tay ra, đôi vòng tay đeo trên cổ tay gã tỏa ánh sáng rực rỡ mê người. Diệp Thiêm bị ánh sáng phát ra từ vòng tay hấp dẫn ánh mắt.
Nhị Tiên Sinh khẽ phun ra một chữ:
- Tỏa!
Đôi vòng tay không phải kim không là gỗ bỗng chốc gắn vào hai tay Diệp Thiêm.
Diệp Thiêm giật mình kêu lên:
- Ngươi làm gì!
Nhị Tiên Sinh nói:
- Làm gì? Diệp Thiêm, chuyện ngươi làm là ý định ám sát thế tử nhà ta, tổn thương đồ đệ của Hầu gia. Đừng nói nhiều nữa, theo ta đi một chuyến!
Nhị Tiên Sinh xách cổ Diệp Thiêm cách cái bàn nâng gã lên, cánh tay mập cực mạnh, Diệp Thiêm như con gà bị xách bổng lên.
Khách khứa của Đạo Cung khác hết hồn, vốn định ngăn Nhị Tiên Sinh lại nhưng câu trên quá kinh người.
Ý định ám sát thế tử?
Một câu khiến bọn họ không định xen vào nữa. Nếu Tiêu Dao Hầu không có chứng cứ rõ ràng thì đã không bắt người ngay trước mặt mọi người.
Nhị Tiên Sinh xách Diệp Thiêm, đôi vòng tay trên hai tay Diệp Thiêm thành xiềng xích trói chặt gã. Nhị Tiên Sinh không rời đi ngay mà quét mắt từng vị khách có mặt, nhìn một vòng rồi mới ung dung rời đi.
Đây không phải thị uy mà là biểu hiện quang minh lỗi lạc.
10
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
