ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 78
Hoàng tử Quỷ

- Nhưng ông ấy không chết.

- Chính vì thế mà chúng tôi gọi đó là một kỳ tích. Thánh Sư Đại Trí đã mất mười năm mới vượt qua được cơn đau khủng khiếp mà giọt máu thứ ba mang đến, khi ông ấy khỏe lại, trời đất đều rung chuyển, không phải để thể hiện niềm vui mừng, mà giống như sự giận dữ. Nhưng điều đó không làm cho ngài hoảng sợ. Ngài là một con người cực kỳ dũng cảm.

Số Một hỏi:

- Nói vậy thì người nào không được Mạc Khải đều phải chết hay sao? Chuyện này có nhiều điểm vô lý. Nó mâu thuẫn với những gì ta biết.

Obadia cười nhạt.

- Chí hữu Một nếu cứ đem kiến thức xưa cũ của mình vào hành tinh này chắc chắc sẽ chết mất xác.

Số Một lạnh lùng nhìn Obadia, lúc này đã không phải là Obadia hiền hòa năm xưa. Obadia ấy đã chết, linh hồn xuất hiện trước mặt hắn lúc này là một tính cách hoàn toàn mới.

Obadia không xem sự tức giận của hắn ra gì.

- Tỷ lệ chết cao như vậy không phải do những người uống vào yếu kém mà là bởi Thần Tối Cao đã áp đặt ý chí của ngài lên các giọt máu ở đây. Ngươi hiểu chứ? Ta lấy ví dụ hai mươi người thành công tiếp nhận giọt máu thứ hai trong điều kiện thông thường nhiều khả năng đều tiếp nhận được giọt máu thứ ba, nhưng Thần Tối Cao đã can thiệp và khiến cho họ chết một cách oan uổng. Giống như trong sòng bạc vậy, nhà cái sẽ có đủ cách để đảm bảo rằng chỉ có một tỷ lệ vô cùng ít người chơi thắng cuộc và đến cuối cùng thì tất cả đều sẽ phải thua. Ta đoan chắc rằng nếu Thánh Sư Đại Trí phục dựng giọt máu thứ tư ông ta sẽ chết ngay tức thì. Ông ta phải chết vì Thần Tối Cao muốn rằng ông ấy phải chết.

Đệ Bát Tiên nhìn Obadia với vẻ kính trọng:

- Ngài đây là Obadia? Lúc tên tuổi của Biệt đội diệt Quỷ vang dội tôi còn chưa ra đời. Tuy ngài không giống lắm so với lời đồn nhưng việc được trực tiếp gặp ngài và các đồng bạn của ngài ở đây thực sự là một vinh dự to lớn. Có biết bao nhiêu đứa trẻ thần tượng ngài. Chúng tôi có một tiểu Obadia, hy vọng một ngày nào đó hai người có thể gặp mặt, đó chắc chắn sẽ là một trọng đại với thằng bé.

- Bỏ qua chuyện đó đi, đừng làm phiền ta. Obadia thực đã chết, ta không muốn dính líu với thanh danh của hắn.

- Ngài thật khéo đùa. Được rồi, không làm phiền các vị nữa. Tôi sẽ đứng đây đợi và quan sát thôi. Hãy nhớ cho rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra sau khi các vị phục dựng giọt máu tôi cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn chứ không giúp gì được.

Mọi người nhìn nhau. Kai và Quayx lắc đầu, họ không nhận được Mạc Khải. Tỷ lệ thành công một phần triệu cho giọt máu đầu tiên quá thấp, thêm vào đó, năm xưa các vị thần đã không chọn họ cho giọt máu của Thần Tối Cao. Tất cả các đầu mối đều chỉ ra rằng họ không nên liều lĩnh.

Số Một suy nghĩ một lát rồi tiến lên, hắn cầm bình máu, dốc ngược lên, uống cạn.

Người hắn khẽ run, rồi ngay lập tức biến mất, sống chết thế nào không rõ.

Kế đến là Xandras.

Martha cười lạnh:

- Muốn chết sao, cái thây ma này?

Xandras bước lên như người mộng du:

- Ta đã được ngài.. Mạc Khải.

Câu nói ấy như quả bom nổ giữa quảng trường, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn nhau.

Chín chín phần trăm những người từng được Thần Tối Cao Mạc Khải đều đang ở trên Thiên Đường. Mọi người đều hiểu rằng người được Mạc Khải chính là người đã được Thần Tối Cao đích thân lựa chọn để phá hủy nền văn minh hiện tại. Nói vậy thì Xandras..

Đệ Bát Tiên lẩm bẩm:

- Đó chưa chắc đã là sự thật.

Tuấn vội hỏi:

- Cụ nói thế nghĩa là sao?

- Một số người do quá thèm khát được thành công, lúc nào họ cũng nghĩ về nó, thành ra họ tưởng tượng trong vô thức rằng mình được Mạc Khải, nhưng thực sự đó chỉ là một ảo giác. Tất cả những người được Mạc Khải giả đều đã chết.

Xandras cầm chiếc bình lên, bàn tay của hắn run run, cuối cùng sau nhiều đắn đo, hắn quyết định uống giọt máu có trong bình.

Vừa uống xong, mặt hắn biến sắc, đôi mắt như lồi ra khỏi tròng, và rồi hắn biến mất khỏi Quảng trường Máu.

Martha lập tức tiến lên. Tuấn vội giữ cô lại bằng hai tay.

- Martha muốn tự sát à?

- Chết cũng được. Martha phải thử.

Cô gạt Tuấn ra. Khi cô đã khao khát điều gì thì không ai trên đời này cản được cô, kể cả Hoàng tử Quỷ.

- Cô Martha, cô Martha. – Jacob gọi giật giọng.

Martha nhìn người đàn ông béo tròn với vẻ bực mình.

- Ông muốn gì?

Jacob kéo cô sang một bên, nói thầm vào tai.

- Tôi có loại thuốc đặc biệt, có thể giúp cô tăng tỷ lệ sống sót hai mươi lần.

Martha nhìn viên thuốc trông như con nhộng màu đỏ trên tay của Jacob, gằn giọng:

- Ông nói dối.

- Không, không, tôi thề. Tôi mới mua được.

- Từ ai?

- Từ một thằng bé có tên là Mùa Xuân, người ta gọi nó là "Tiểu Obadia". Nó tuy mới mười tuổi thôi nhưng cực giỏi, thuốc này do nó chế tạo ra. Nó cam đoan với tôi là chất lượng cực tốt.

- Thuốc do một thằng trẻ con làm ra? Thật không thể tin được. Có phải ông đã cố bán cho đám người kia nhưng họ không chịu?

Jacob cười gượng.

- Các ngài ấy cảnh giác quá đỗi.

- Đã có ai nhờ uống thuốc này mà thành công chưa?

- Tôi nghĩ là có.

- Ông nghĩ à? Đừng có bốc phét.

- Thực sự thì thằng bé ấy bảo chưa, nhưng tôi nghĩ nó nhầm thôi.

- Ông điên à Jacob. Đến chính người làm ra nó còn thừa nhận rằng chưa có ai uống thuốc này mà có hiệu quả, thế mà ông lại dám lừa tôi.

- Ối, ối, cô Martha, đó là tại vì người ta cấm bán thuốc này sớm quá thôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi nữa.

Obadia chen vào, thì thầm:

- Tao nghĩ chưa chắc thuốc này đã là trò lừa đảo đâu.

Martha ngạc nhiên:

- Sao vậy, chuyện rành rành như thế ông còn bằng gã béo này cho được.

- Hai mươi lần tưởng nhiều, nhưng tỷ lệ là một phần triệu, nghĩa là trước đây trong một triệu lần thử chỉ có một lần thành công, thì bây giờ tăng lên thành hai mươi lần, về cơ bản cũng không thay đổi bao nhiêu. Thêm vào đó mẫu thử quá nhỏ, chính vì thế mà ngay cả khi tất cả những người uống thuốc này đều chết cũng không thể đưa ra kết luận về chất lượng thuốc. Tao nghĩ mày cứ uống đi, không chết vì thuốc này được đâu, nhưng nhiều khả năng mày sẽ chết vì giọt máu của Thần Tối Cao. Có di chúc gì để lại không?

- Tôi sẽ không chết. Ông Jacob, thuốc này ông bán bao nhiêu?

Mắt của Jacob sáng lên:

- Tôi mua thuốc này rất đắt (thực ra nhờ khéo mồm nên hắn xin được Mùa Xuân mấy viên thuốc chứ không phải mua). Nhưng tôi sẽ bán cho cô miễn phí (hắn biết trên người Martha không có tiền và cũng không có thứ gì mà hắn có thể sử dụng được cả). Người ta hay hiểu lầm tôi, trong khi về bản chất tôi là một nhà kinh doanh rất có đạo đức. Tôi giúp cô vì tôi là một con người tử tế và không thể ngừng nghĩ đến việc giúp người khác. Chuyện này rất nghiêm túc, mong cô đừng cười cợt. Được rồi, hãy nhớ đến chút công ơn nhỏ nhoi này của tôi nếu cô còn sống, Martha. Biết đâu sau này tôi cần đến sự giúp đỡ của cô.

Jacob lại giở bài cũ. Lần trước hắn đánh cược vào Hoàng tử Quỷ, lần này hắn đánh cược vào Martha. Một nhà buôn giỏi là người biết mua giá thấp, bán giá cao, một nhà buôn xuất sắc là người đọc được các diễn biến chính trị để chọn đúng phe, nhưng vẫn còn một dạng nhà buôn nữa, đó là những nhà buôn vĩ đại, họ tiên đoán được sự lên xuống của cả một thời kỳ lịch sử, một quốc gia, một dân tộc, thậm chí cao hơn nữa là của cả một hành tinh khi mà tất cả những người còn lại vẫn còn đang mờ mịt. Mặc dù không hề sở hữu bất cứ quyền năng nào, Jacob vẫn sống sót qua muôn vàn biến cố và là nhà buôn thời Thần Đại duy nhất làm được điều này, cứ từ điểm này mà xét, có thể nói hắn là nhà buôn vĩ đại nhất từ trước đến nay.

Như các nhà buôn có tầm nhìn xa khác, Jacob không lập tức đặt nặng mục tiêu kiếm tiền. Dĩ nhiên hắn thèm tiền, nhưng hắn không mờ mắt trước đồng tiền. Chỉ có những thằng ngu mới vì tiền mà coi nhẹ mọi thứ. Hắn vừa chân ướt chân ráo đến Tiên Quốc, cần thêm thời gian để hiểu biết về vùng đất mới, thứ quan trọng nhất lúc này các mối quan hệ và nhân tình. Hắn giúp Martha cũng là để giúp hắn sau này. Martha chết hắn cũng chẳng thiệt thòi gì mà nếu cô còn sống thì đó chẳng phải là một thương vụ quá hời hay sao? Những người khôn ngoan luôn biết để lại một ít thức ăn chỗ này chỗ kia phòng khi đói kém. Nếu Martha thành công tiếp nhận giọt máu của Thần Tối Cao thì hắn sẽ không ngại nhắc nhở cô về việc hắn đã từng giúp cô như thế nào.

Martha cầm bình lên. Bên trong chiếc bình nhỏ bé này lúc nào cũng có một giọt máu và chỉ một giọt mà thôi. Trong vòng ba triệu năm qua, đã có hơn mười tỷ người uống máu từ trong chiếc bình này, mười tỷ giọt máu đã mất, và cũng chừng đó lại được sinh ra. Sự thần diệu của nó đã vượt xa thứ mà người bình thường có thể hiểu được.

Giọt máu rơi vào cổ họng của Martha. Cô lập tức biến mất.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.