ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Tam nữ

•••

Sau khi xử lý xong đống thi thể của mấy tên số nhọ không may mắn gặp phải Thiên Long thì hiện tại, hắn đang băng ra khỏi khu rừng dưới sự dẫn đường của Hồ Vũ Sương.

Không mất quá nhiều thời gian thì Thiên Long cũng đã đến được nơi cần đến.

Trước mặt hắn chính là một đoàn thương nhân với khoảng 5 cỗ xe ngựa, 3 trong số đó chính là lồng nhốt nô lệ.

“Hửm! Tên kia chắc là tên chủ thương rồi nhỉ?”

Thiên Long ánh mắt nhìn đến một tên mập béo, trên người hắn là một đồ kiểu quý tộc sang chảnh và một đống trang sức được mang lên người.

“Chính là hắn!”

Hồ Vũ Sương lên tiếng nói. Bộ dáng không lẫn đi đâu được của tên chủ thương kia thì nàng làm sao quên được.

“Vậy à! Vậy nàng ở đây cùng Tiểu Mỹ! Ta đi một chút!”

Thiên Long căn dặn nói. Dù sao thì hắn cũng chuẩn bị làm cướ... à lộn, làm người lương thiện lấy của giàu phân chia cho người nghèo a.

“Ừm! Chàng cẩn thận!”

Hồ Vũ Sương quan tâm nói.

Thiên Long cũng gật đầu một cái rồi từng bước tiến tới đoàn xe ngựa.

“Chào các vị! Các vị có phải là thương nhân chuyên mua bán nô lệ không?”

Thiên Long vừa tiến tới, vừa mỉm cười nói.

Nghe thấy giọng nói lạ, tên chủ thương cùng đám lính đánh thuê đi cùng lập tức nhìn sang.

“Đúng vậy! Các hạ có nhu cầu mua bán nô lệ sao?”

Tên chủ thương thấy Thiên Long ăn mặc khá giống quý tộc thì ra hiệu cho lính đánh thuê đừng hạ thủ, sau đó thì nhìn Thiên Long nói.

“Đúng vậy! Ngài có thể cho bổn công tử xem qua các mặt hàng được chứ?”

Thiên Long vui vẻ nói. Đương nhiên trong lòng hắn đang khá khó chịu khi phải nói chuyện với mấy tên như này.

“Vậy thì mời công tử ngồi chờ một chút!”

Tên thương nhân thấy Thiên Long có ý định mua nô lệ của hắn thì ánh mắt sáng lên, mời Thiên Long ngồi xuống uống nước.

Đồng thơi thì cũng ra lệnh cho một tên lính đánh thuê.

“Ngươi! Mau đi dẫn mấy con hàng đó ra cho công tử xem mặt!”

“Vâng!”

Tên lính đánh thuê đáp một tiếng rồi đi về phía 3 chiếc lồng giam kia mà đem những nô lệ kia lên.

“Không biết quý danh của công tử là?”

Tên thương nhân nhìn Thiên Long như một vị khách quý nói.

“Bổn công tử tên Thiên Long!”

Thiên Long nhàn nhạt nói. Ban đầu hắn định sử dụng tên giả nhưng khi cảm nhận được mấy tên đánh thuê toàn là cấp 15 cho đến cấp 18 thì hắn quyết định xài luôn tên thật.

Còn lý do thì rất đơn giản, Thiên Long vốn định đồ sát tất cả, không để ai có thể thoát. Sau đó thì nhẹ nhàng thu gom của cải của tên thương nhân để xài hộ.

“Ra là Thiên Long công tử a! Tại hạ là Ô Mô, một thương nhân nô lệ!”

Ô Mô cười nói.

Phốc

Thiên Long nghe Ô Mô giới thiệu mà xém chút phun ra một ngụm. Không biết Phụ Thân với Mẫu Thân của tên này đặt tên dựa theo cái gì mà cho ra cái tên bẩn bựa vãi.

Không chỉ riêng Thiên Long mà đám lính đánh thuê cũng là xém cười ra tiếng rồi. Chỉ là do tên này là chủ nên không tiện thôi.

Đương nhiên ngoài Thiên Long và đám lính đánh thuê không tiện cười thì bên trong cơ thể Thiên Long, Mộc Huyền đang ôm bụng cười một cách sảng khoái.

“Thưa ông chủ! Bọn chúng đến rồi!”

Qua một lúc thì tên lính đánh thuê kia đã quay trở lại cùng với những nô lệ.

“Tốt lắm!”

“Thưa Thiên Long công tử! Đây là những con hàng mà tại hạ đang có! Hy vọng có thể làm hài lòng công tử!”

Ô Mô hướng Thiên Long nói.

Thiên Long nghe vậy thì cũng nhìn sang những người được mang đến thì hắn nhíu mày.

Trước mặt Thiên Long là ba người nô lệ, cả ba đề là nữ. Trên thân mỗi người đều là những vế thương do roi gây ra. Thậm chí, hắn còn nhìn thấy được vài vết bầm tím hiện rõ lên da thịt.

Nhìn thấy một cảnh này thì tâm tình của Thiên Long càng thêm phẫn nộ. Bọn họ là Thú Tộc cũng thôi đi, đằng này cả ba đều là Nhân Tộc. Nhân Tộc với Nhân Tộc mà có thể làm ra những chuyện như thế này sao.

Cả ba mặc dù bị thương chằng chịt trên thân nhưng nếu ở trạng thái hoàn hảo thì Thiên Long nghĩ các nàng cũng không thua kém gì với Hạ Song Nguyệt là mấy.

Nữ tử ở phía bên trái có mái tóc màu vàng óng dài, thân thể thì phải nói là cực phẩm nếu không có những vết thương kia. Nàng toát ra khí chất của một mỹ phụ.

Nữ tử ở giữa thì có mái tóc khá giống với nữ tử bên trái, chỉ có điều là nhỏ tuổi hơn. Có lẽ là hai người họ là mẹ con với nhau.

Nữ tử bên phải thì trái ngược hoàn toàn với hai người kia. Nàng có mái tóc màu tím óng ả, cơ thể thì... nhỏ nhắn và xinh xắn, người hiện đại hay gọi là loli.

“Công tử thấy sao?”

Ô Mô xoa tay nói. Nhìn phản ứng của Thiên Long thì hắn đoán được Thiên Long đã có ý định mua rồi.

“Tổng cộng là bao nhiêu?”

Thiên Long lạnh nhạt nói. Đương nhiên là hắn đang kìm xuống cơn phẫn nộ của bản thân.

“Công tử lấy cả ba thì tại hạ chỉ tính 10 đồng Bạch Kim cho công tử thôi!”

Ô Mô ra giá nói.

“Hừm! Vẫn không hợp lý lắm! Ta trả 13!”

Thiên Long ra giá trở lại. Đương nhiên hắn có ý đồ của hắn.

“13 đồng Bạch Kim!! Thành...thành giao!”

Ô Mô hưng phấn nói. Hắn nào biết giờ tử của hắn sắp đến.

“Được! Vậy thì ta trả đây!”

Thiên Long nhàn nhạt nói. Không biết từ lúc nào, thanh katana của hắn đã ở trên tay.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt

Bịch Bịch Bịch

“Cái...Cái quái?”

Trong ánh mắt tràn đầy ngẩn ngơ và khó hiểu của Ô Mô thì đám lính đánh thuê của hắn đã bị chém đứt đầu, từng cỗ thân thể theo đó mà ngã xuống lần lượt.

“Bổn công tử trả giá bằng 13 cái mạng của các ngươi!”

Thiên Long lạnh giọng nói. Đương nhiên số 13 ở đây là ám chỉ đến số người có trong đoàn thương buôn này. 12 tên lính đánh thuê và tên chủ thương, Ô Mô.

“Tại...tại sao? Tại hạ đã làm gì đắc tội với công tử?”

Ô Mô hoảng sợ lùi về phía sau.

“Sự tồn tại của ngươi chính là đã đắc tội ta rồi! Vì thế, chết đi!”

Không cho Ô Mô kịp phản ứng thì Thiên Long lại lần nữa vung kiếm.

Lần này Ô Mô chính thức chết đi.

Sau khi chém chết Ô Mô thì Thiên Long bước đến chỗ ba nữ nô lệ kia.

Nhìn thấy Thiên Long vừa giết chết đám người thì ba nữ không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà lại bình tĩnh đến lạ thường.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt

Bịch Bịch Bịch

Thiên Long lại vung kiếm lần nữa. Lần này, hắn chém đứt những sợi dây xích trói ba nữ.

Tiếp đó thì Thiên Long thi triển Ma Pháp Hồi Phục lên ba nữ. Từng vết thương và vết bầm từ từ biến mất.

“Các ngươi bây giờ đã được tự do! Hãy làm theo những gì mà bản thân muốn!”

Thiên Long nhàn nhạt nói. Đương nhiên trong quá trình trị thương thì hắn cũng tiện tay hóa giải luôn Ấn Ký Nô Lệ có trên cơ thể của ba nàng rồi.

Ấn Ký Nô Lệ là một Ấn Ký có từ thời xa xưa, chuyên dùng để bắt người được khắc ấn tuân theo mọi mệnh lệnh.

“Tự do sao?”

Nữ tử tóc vàng bên trái lẩm bẩm nói.

“Ừm! Các ngươi đã được tự do!”

Thiên Long mỉm cười, lặp lại lời vừa nãy.

“Hức...hức!”

“Cuối...cuối cùng thì cũng được tự do!”

Cả ba nữ nghẹn ngào không nói nên lời, khóc thút thít nói.

“Haizzz! Thật là đau đầu mà!”

Thiên Long thầm lắc đầu ngao ngán. Những cảnh sướt mướt như thế này thì quả thật hắn không quen.

“Phu quân xong việc rồi! Cảm giác thế nào?”

Hồ Vũ Sương từ bụi cây gần đó đi đến, mỉm cười hỏi.

“Nàng đến rồi à! Giao việc còn lại cho nàng đấy! Ta đi làm chính sự một chút!”

Lời vừa dứt thì Thiên Long đã cấp tốc phòng vào chiếc xe ngựa của Ô Mô. Còn lý do thì còn gì ngoài tài sản của tên Ô Mô bỏ lại.

“Hể!”

Đương nhiên Hồ Vũ Sương không thể ngờ đến Thiên Long lại giao việc lo cho ba nữ lại cho nàng.

“Vũ Sương tỷ!”

Đương nhiên, do đã từng gặp nhau nên nữ tử tóc vàng ở giữa lên tiếng nói.

“Là tỷ đây! Tỷ không ngờ phu quân lại kinh khủng đến vậy!”

Hồ Vũ Sương vừa lắc đầu vừa nói.

“Phu quân? Ý tỷ là vị ân nhân đó?”

Nữ tử nghi hoặc hỏi. Bởi trước đó nàng chưa hề nghe qua là Hồ Vũ Sương có phu quân mạnh đến vậy.

“Ừm! Chàng tên Thiên Long! Chúng ta cũng chỉ mới trở thành phu thê gần đây thôi!”

Hồ Vũ Sương cười nói.

“Vậy ra tên chàng là Thiên Long!”

“Mà khoan! Mới trở thành phu thê gần đây?”

Nữ tử như sét đánh ngang tai khi nghe Hồ Vũ Sương nói.

“Ừm! Sau khi được chàng cứu thì tỷ quyết định chọn chàng làm phu quân!”

Hồ Vũ Sương gật đầu nói.

Ba nữ nghe vậy thì thầm chấn kinh và bội phục vị tỷ tỷ mới quen được vài hôm này.

Chấn kinh là Hồ Vũ Sương cũng quá tùy tiện đi, còn bội phục khi ánh mắt của nàng quá tốt. Một cường giả như Thiên Long thì dù cho có gặp thương nhân nô lệ lẫn nữa thì cũng không lo bị bắt lại.

“Phu quân quay lại rồi à? Có thu hoạch được gì không?”

Hồ Vũ Sương thấy Thiên Long đã quay trở lại thì lên tiếng hỏi.

“Thu hoạch kha khá! Hắc hắc!”

Thiên Long cười nói. Đương nhiên là hắn thu hoạch ngoài mong đợi.

Thay vì tìm được nhiều tiền thì hắn tìm được một thứ khá là thú vị.

“Chàng tìm được gì?”

Hồ Vũ Sương tò mò hỏi.

“Xem đây là gì!”

Thiên Long lấy ra một tấm bản đồ khá là cũ.

“Đây là một tấm bản dồ dẫn đến một Hầm Ngục a!”

Thiên Long cười nói. Trước đó với lời xác nhận đến từ Mộc Huyền thì hắn chắc chắn đây là tấm bản đồ dẫn đến Hầm Ngục a.

Hầm Ngục, nơi mà sản sinh ra rất nhiều Ma Thạch. Đồng thời cũng là nơi để các chủng tộc tiến vào và tìm kiếm nguyên liệu để rèn vũ khí a.

Nhưng đối với Thiên Long thì Hầm Ngục chính là bãi săn tốt nhất, là nơi để hắn cày cấp đến cực hạn.

“Haha! Bổn công tử sắp trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Tinh Cầu rồi!”

Thiên Long trong lòng cười lớn vì hưng phấn.

“Đa tạ công tử đã cứu chúng ta thoát khỏi số phận của nô lệ!”

Ba nữ cùng lúc tiến tới, khom người nói.

“Không có gì đâu! Tiện tay thôi!”

Thiên Long phất tay nói. Đương nhiên đó chỉ là việc phụ, còn việc chính thì hắn định lấy sạch tài sản của Ô Mô cơ.

“Dù sao thì mạng của chúng ta cũng được chính tay công tử cứu! Từ giờ chúng ta sẽ theo hầu hạ công tử!”

Nữ tử tóc vàng bên trái nói.

“Không cần đâu!”

Thiên Long lắc đầu nói. Hắn đã quen với việc ở một mình rồi. Bây giờ có thêm mấy người này thì có chút không quen a.

“Hức...hức! Công tử không cần chúng ta!”

Nử tử tóc vàng ở giữa và nữ tử bên trái khóc thút thít, nói.

“Hể?”

Thiên Long một mặt mộng bức trước màn này. Đương nhiên điểm yếu chí mạng của hắn chính là nước mắt từ nữ nhân a.

“Rồi rồi! Ta nhận là được chứ gì!”

Thiên Long đành bất đắc dĩ nói.

“Đa tạ công tử!”

“Đa tạ ca ca!”

Cả ba nữ cùng hô.

“Haizz! Mà ta vẫn chưa biết tên của các ngươi a!”

Thiên Long thở dài nói. Đương nhiên là lúc nãy hắn đã quên hỏi Ô Mô tên của các nàng rồi.

“Tiểu nữ tên Hoa Ngọc!”

“Ta tên Vân Ngọc Nhược!”

“Ta tên Lý Nhã!”

Ba nữ từ trái sang phải lần lượt nói.

“Hừm! Hoa Ngọc, Vân Ngọc Nhược, Lý Nhã!”

“Khoan đã! Vân Ngọc Nhược? Họ Vân? Hoàng Thất của Vân Lam Đế Quốc?”

Thiên Long chợt chú ý đến Vân Ngọc Nhược.

Vân Ngọc Nhược thấy vậy thì bèn nhìn sang Hoa Ngọc để xin ý kiến. Ngoài dự liệu của nàng chính là Hoa Ngọc gật đầu đồng ý.

Thấy được sự đồng ý của Hoa Ngọc thì Vân Ngọc Nhược nhìn Thiên Long nói:

“Đúng vậy a! Ta là Đệ Nhị Công Chúa của Vân Lam Đế Quốc!”

---

Ae đọc vv.

Momo: 0765830540.

78

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.