Chương 5
Độc dược
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Trong đại điện yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, không khí ngưng đọng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, hoảng sợ của Nhiễm Diên, Công tử Thịnh khinh thường cười nhạo nàng, đôi giày thêu màu đen tùy ý đá đá cái đầu nằm lăn lóc trên đất.
"Hắn muốn giết nàng, ta giúp nàng giết hắn, chẳng lẽ phu nhân không vui sao?"
Máu tươi vì bị đao kiếm chém ngang đầu vẫn chưa hoàn toàn khô lại, rất rõ ràng là Trọng Tuyên vừa mới bị giết không bao lâu, khuôn mặt anh tuấn mà Nhiễm Diên từng tán thưởng giờ phút này dữ tợn cực kì, bộ dáng trước khi chết tràn đầy phẫn nộ, tuyệt vọng.
Nhiễm Diên há miệng thở dốc, miệng không thể nói lời nào, nàng quá mức sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, ngây ngốc nhìn đầu người trên mặt đất, tựa hồ quên mất phải dời đi tầm mắt.
Người tiếp theo hắn muốn giết, chắc chắn là nàng đi...
Công tử Thịnh lần thứ hai tiến đến bên người Nhiễm Diên, mỹ lệ như nàng, mà bây giờ lại nhu nhược như cành hoa héo rũ, làm người ta có xúc động muốn ngắt nó xuống, tùy ý chà đạp trong tay.
"Ta không phải là người có thiên mệnh*, phu nhân liền trăm phương ngàn kế muốn giết ta, hiện tại ta còn sống sót mà trở về, phu nhân hãy nói coi, cái gì là thiên mệnh?"
*Thiên mệnh: Mệnh trời, vận mệnh làm hoàng đế.
Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, tay phải bóp lấy hàm dưới yếu ớt của nàng nâng lên, thưởng thức thần sắc tái nhợt, không còn chút máu, bàn tay trái mơn trớn gò má nàng, thưởng thức da thịt trơn mềm, tinh tế.
Hắn chính là Tu La nơi địa ngục, từng chút từng chút phá hủy nàng.
Đại não trống rỗng, hốc mắt nóng ướt, nàng bị vây trong hơi thở xa lạ, cường đại, áp bức của nam nhân, đối diện với ánh mắt đầy tàn nhẫn cùng sát ý của Công tử Thịnh, nàng càng run rẩy hơn.
Nàng cho rằng thiên mệnh là Công tử Trọng Tuyên.
"Sai rồi, ta sai rồi, đừng giết ra, đừng giết ta."
Hàm dưới bị Công tử Thịnh nắm chặt đến đau nhức, Nhiễm Diên biết giờ phút này là thời khắc sinh tử, nàng run giọng khẩn cầu, đôi mắt rưng rưng giống như trân châu bị đứt xích, từng giọt từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống.
Công tử Thịnh tự hồ phá lệ thưởng thức sự mềm yếu vô lực của nàng, bàn tay lướt trên mặt nàng cũng nhẹ nhàng hơn, có trời mới biết, hắn mơ ước nàng có bao lâu rồi, tựa hồ như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tâm liền rung động.
Nhưng, nàng lại lựa chọn Trọng Tuyên, muốn mưu sát hắn.
"Bảo bối không ngoan, thì phải chịu sự trừng phạt."
Hắn không hề ôn nhu, mạnh mẽ mà hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, thơm thơm mềm mềm, hương vị so với hắn tưởng tượng còn ngọt hơn nhiều, trong nháy mắt, hắn đã bị mê hoặc.
Hai lỗ tai nàng ù ù, hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả nhẹ trên má nàng, mang theo vài phần điên cuồng mà quấn lấy nàng, không muốn cho nàng trốn thoát, ngay khi hắn muốn đem đầu lưỡi với và miệng nàng, nàng lại dùng hết sức mà đẩy hắn ra.
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Nhiêm Diên không nghĩ rằng, Công tử Thịnh thế nhưng nổi lên tâm tư xấu xa với nàng!
"Ngươi đừng quên, hiện tại ta vẫn là phi tử của phụ vương ngươi!"
Nói những lời này xong, nàng cảm thấy thật vô nghĩa, thời kì Xuân Thu cũng không quá quan trọng đạo lý, cha chồng con dâu, mẹ ruột con trai, tất cả các truyện đồi bại này nơi đâu cũng có, chỉ cần người đủ cường đại, thủ đoạn lợi hại, một tay che trời thì có thể tùy ý, muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên, Công tử Thịnh cảm thấy thật nhàm chán, không kiềm chế được mà trầm giọng cười, nheo lại đôi mắt hàn quang, chậm rãi đứng dậy.
"Rất nhanh, liền không phải."
Chính điện là nơi Yến Vương xử lý triều vụ, tẩm cung của Hoàng Đế ở ngay phía sau Ngự Hoa Viên, Nhiễm Diên bị hắn lôi kéo đến đó, cung nhân hầu hạ dù thấy vẫn không dám nói gì.
"Buông ta ra! Buông ta ra!"
Tuy rằng quá mức sắc nhọn, nhưng thanh âm của nàng vẫn rất dễ nghe, rất nhanh lão Yến Vương bệnh liệt giường liền nghe được động tĩnh, ho khụ khụ mà ghé mắt ra nhìn, chỉ thấy nhi tử của mình đang túm lấy một tiểu mĩ nhân trẻ tuổi.
"A, A Diên... Khụ khụ!"
"Đại vương! Đại vương cứu ta~"
Lão Yến Vương tức giận muốn đứng dậy, nhưng lại nặng nề mà ngã sấp xuống giường, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên thái dương như muốn bùng nổ, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Quý Thịnh.
"Nghịch, nghịch tử! Ngươi muốn làm gì!"
Quý Thịnh chỉ cười lạnh, bắt lấy Nhiễm Diên nhỏ nhắn, không dùng nhiều sức mà đem nàng đẩy về phía long sàng kế bên, ôm lấy eo thon của nàng, kiềm chế sự giãy giụa của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai nàng.
"Ngoan nào, giờ trừng phạt đã tới."
Rất nhanh, nàng liền biết được cái gọi là trừng phạt của Công tử Thịnh, nhìn hạ nhân bưng chiếc khay lên, trên đó chính là chén thuốc mạ vàng đựng dược màu đen, vẫn còn tỏa ra hơi nóng, Quý Thịnh cầm lấy đưa đến bên tay Nhiễm Diên.
"Bệnh của phụ vương đã càng ngày càng nặng, phu nhân hãy mau cho cha ta dùng thuốc."
Hắn hết sức thân mật mà nói bên tai nàng, đầu lưỡi tinh nghịch mà liếm thùy tai của nàng, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, ngăn cản nàng đổ chén thuốc đi.
"Đây, đây là thứ gì?" Nhiễm Diên không thể tránh thoát, cả người bị hắn ôm trong ngực, tay phải phải bị hắn khống chế cầm lấy muỗng múc thuốc, đưa đến bên miệng Yến Vương.
"Độc dược."
Hắn cười cười hôn gò má nàng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhưng lại tàn nhẫn đến mức nào.
"Không thể!"
Nhiễm Diên hoảng hốt liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thể đánh thắng sức lực của Công tử Thịnh, mắt thấy thuốc đã sắp tới bên miệng của Yến Vương, nhưng lại bị Yến Vương dùng sức đẩy ra.
"Nghịch tử đáng chết!"
Quý Thịnh rũ mắt xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời trở nên âm trầm, rất nhanh liền có cung nhân tiến lên, chia ra bên trái bên phải đè mạnh Yến Vương xuống, ngay khi nàng còn đang hét chói tai, hắn nắm tay nàng, rốt cuộc cũng đem được một muỗng độc dược đưa vào trong miệng Yến Vương.
96
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
