Chương 24
Còn có thể chảy nhiều nước hơn
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Kích thích mãnh liệt như thế làm Nhiễm Diên không thể đợi hắn phun ra tinh dịch mà đã cao trào trước. Khoái cảm tận xương tủy này làm nàng như rơi vào một trận sương mù mông lung, eo thon thướt tha lắc lư, tiếng ngâm nga đứt quãng tràn ra từ kẽ răng, cự bổng vẫn cứ như cũ mà càn quấy trong bụng nhỏ, tốc độ lại càng lúc càng thêm nhanh.
"A a!"
Hoa kính sâu thẳm bị dương vật cường tráng xâm chiếm, mỗi một tấc mị thịt đều muốn phun ra dâm thủy. Bởi vì côn thịt mạnh mẽ va chạm, bên trong lại gắt gao cắn chặt, quy đầu hung hăng tiến công vào, sự giao hợp mất hồn như chưa từng có làm Quý Thịnh cũng sung sướng tới cực hạn.
Dục hỏa bị đốt cháy đến mức nóng nhất, bàn trang điểm làm bằng gỗ lim bị rung động mãnh liệt phát ra những tiếng kẽo kẹt. Nam nhân cuồng dã mà hung tàn, bụng nhỏ của Nhiễm Diên cũng vì sợ hãi, điên cuồng mà muốn khóc lớn lên.
"Lại, lại muốn cao trào! Xin người đừng làm nữa!"
Khóe mắt phiếm hồng, thân hình mảnh mai vật vã như muốn ngã, vai trắng tuyết sắc lõa lồ chạm vào tấm kính lạnh lẽo phía sau như có như không mà giảm đi một chút khô nóng bên trong thân thể. Hai chân mềm mại vô lực bỗng nhiên run rẩy, nàng lại cao trào.
"Huhu..."
Khi dương vật thô to rút ra, một cổ dịch lớn phun ra đầy trên mặt đất. Đôi mắt hung ác của Quý Thịnh càng thêm thâm trầm, véo mạnh vào eo nàng, không cho nàng có bất cứ cơ hội nào mà thở dốc, mạnh mẽ mà đâm sâu vào, mạnh mẽ thao nàng.
"Dâm phụ, ta muốn xem coi ngươi còn có thể chảy nhiều nước hơn nữa không?"
Thanh âm hứng phấn của hắn mang theo một tia tình dục hỗn loạn, Nhiễm Diên khó khăn mà ngồi dậy, nhìn về phía nơi hạ thân giao hợp. Hình ảnh dương cụ dị thường ra ra vào vào ở mật huyệt chính mình hiện lên, mỗi một lần tiến vào đều đến chỗ sâu nhất, làm nàng vừa đau lại vừa sướng.
Hoa tâm kiều nộn đáng thương, bị xương hôn to lớn của nam nhân mạnh mẽ va chạm vào, hai chân nhức mỏi của nàng gắng gượng chống đỡ, lại càng thêm thuận tiện cho hắn tiến vào đùa bỡn.
"Thật, thật sự không chịu nổi nữa mà!"
Thanh âm nàng nức nở, phảng phất như một cánh hoa xinh đẹp bị chà đạp tàn nhẫn, cộng thêm nước dâm mĩ rõ ràng bên dưới, chứng minh giờ phút này nàng đang bị thao mãnh liệt ra sao. Hình ảnh này tạo ra áo giác nàng sẽ bị làm chết, chết thật dục tiên dục tử.
Quý Thịnh thấp giọng thở gấp, bỗng nhiên túm lấy cái chân vô lực của Nhiễm Diên, đem nàng đẩy ngã trên mặt bàn, đè nàng xuống mà làm thêm mấy chục cú nháp. Dưới tiếng than khóc thảm thiết của Nhiễm Diên, hắn bắn ra.
"A, cuối cùng..."
Sau đó là tiếng hít thở nhè nhẹ tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, môi nhỏ như cánh anh đào phá lệ kiều mị, lại bị Quý Thịnh trao cho một nụ hôn cháy bỏng, cuồng nhiệt.
Hắn rất yêu nàng, yêu môi của nàng, ngực của nàng, mật huyệt của nàng... Tất cả những gì thuộc về nàng thì hắn đều điên cuồng yêu thích.
"Thật muốn như vậy mà ăn sống nàng, A Diên của ta."
Còn đang ngây ngốc trong cơn cao trào, còn đang choáng váng bởi nụ hôn triền miên kia, Nhiễm Diên thoáng chốc bị lời nói này của hắn dọa cho giật mình.
"A Diên chấp nhận ta rồi?"
Hắn bỗng nhiên hỏi nàng một câu, trong tiếng thở dốc mang theo khát vọng gần gũi, bàn tay to nhẹ vỗ về, chơi đùa với mái tóc nàng. Nhiễm Diên ngược lại thì trầm mặc, người nam nhân này, một khắc trước còn mang đến cảm giác vui thích, sáng khoái cho nàng, còn bây giờ, nàng lại không biết phải nói gì cho đúng.
Không thể nghi ngờ, Quý Thịnh chính là một nam nhân hoàn mỹ, hắn có được vương quyền cao quý nhất, là thanh niên trẻ trung tuấn mỹ, nhưng đồng thời hắn cũng một nam nhân cực kỳ nguy hiểm, hung tàn. Ví dụ như lúc này, cặp mắt kia của hắn thâm thúy như đại bàng, tràn ngập sự mị hoặc, thâm tình, nhưng nếu nhìn sâu vào bên trong, thì đó chính là dục vọng cố chấp biến thái làm người run sợ.
Khoái cảm vẫn còn chưa tan biến, Nhiễm Diên mơ hồ, chậm chạp không đáp. Quý Thịnh cũng không tức giận, thậm chí hắn còn dịu dàng cười, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của nàng, dùng thanh âm ôn nhu nhất mà nói:
"Không sao, chỉ cần nàng luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh bổn vương thì tốt rồi, thời gian sẽ làm nàng hiểu rõ mọi thứ."
Hắn có tự tin tuyệt đối, tựa như hiện tại, hắn vẫn còn đang trong cơ thể nàng, nàng không thể kháng cự được niềm vui giao hoan, cũng không thể kháng cự được con tim đang rung động trước hắn.
Trận hoan ái này vẫn cứ triền miên kéo dài đến lâu sau, nếu như không phải trong cung có chuyện thì có lẽ hắn vẫn sẽ chưa chịu buông nàng ra. Hắn thỏa mãn để cho cung nhân hầu hạ mặc đồ, thâm ý mà nhìn về phía giường lớn sau tấm mạn sa.
"Hầu hạ phu nhân cho tốt, bữa tối chuẩn bị chút canh tẩm bổ thân thể."
"Dạ vâng, thưa Hoàng Thượng."
Quý Thịnh vừa lên kiệu rời khỏi Trường Hoa Điện, Nhiễm Diên liền cố gắng mà chống đỡ thân thể mỏi mệt này ngồi dậy. Cho gọi Nữ Âm vào, dựa vào chiếc gối mềm phía sau, lười biếng nói: "Còn không mau đưa lại đây!"
"Phu nhân, nếu như Đại Vương biết được..." Nữ Âm đứng ngoài màn lụa, cúi đầu rối rắm.
"Nhanh lên."
Nhiễm Diên không có một tia chần chờ, cũng giống như những lần trước, ngay khi Quý Thịnh rời đi thì nàng đều kêu Nữ Âm bí mật chuẩn bị canh ngừa thai, nàng phải rời khỏi Yến cung, phải mau chóng hành động.
Quý Thịnh rất nguy hiểm, hơi vô ý với hắn thì nàng sẽ tan xương nát thịt. Khi hắn vui sướng, hắn sẽ ôm nàng, dịu dàng mà gọi tên nàng. Nhưng khi hắn tức giận, việc giết chết nàng cũng không quá khó khăn với hắn.
Trạng thái thất thường này của hắn làm cho Nhiễm Diên rất sợ hãi, cho dù là hắn mang đến cho nàng những như tốt nhất trên thế gian. Nhưng thật đáng tiếc, đó không phải những thứ nàng mong ước.
Nhưng kể ra hắn cũng tuấn dật vô song, dáng người cũng khá hoàn mỹ, công phu trên giường cũng hơi lợi hại...
"Ta phải kiên định! Phải kiên định!"
Đại Vương đáng thương bị vứt bỏ a ~~
91
3
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
