Chương 14
Ngay cả bổn vương mà nàng cũng không muốn sao?
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Khi Nhiễm Diên còn ở cùng chiến tuyến với Trọng Tuyên, quan hệ của nàng với Tiêu Cơ cũng khá hòa hợp. Trịnh Thái hậu hôm nay đơn giản chỉ muốn chơi trò giết gà dọa khỉ.
Rất nhanh liền có người nhấc bàn đem vào, bên trên đầy những hình cụ khắc nghiệt. Chỉ chờ đợi một ánh mắt của Trịnh Thái hậu, bọn họ liền đem Tiêu Cơ áp lên bàn dụng hình, cầm lấy một chiếc rìu bạc nhỏ, hung hăng mà chém xuống năm ngón tay còn đang giãy giụa, tức thì máu tươi bắn ra, xương ngón tay gãy khúc.
"A!"
Trong đại điện vang lên một tiếng hét to, những người nhát gan đều đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh. Nhiễm Diên theo bản năng mà dùng quạt lông che mắt, tay nắm chặt lấy làn váy mỏng.
Điều khác biệt là, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Cơ không phát ra ngoài mà bị chặn ở yết hầu, hai mắt đau thương mà mở to, miệng mở to như muốn hét lên nhưng chỉ còn lại thanh âm ê ê a a, người nghe đều cảm thấy sợ hãi.
Môi Nhiễm Diên mím chặt lại, một hình phạt đó làm hai tay nàng ấy máu chảy đầm đìa, mười đầu ngón tay đều bị chặt đứt. Dung mạo như hoa như gió xuân ngày xưa phân cao thấp với Trịnh phi, lúc này lại như ác quỷ, trong miệng cũng hàm chứa một búng máu.
Không khó để nhìn ra, nàng ấy đã bị cắt lưỡi.
Trịnh Thái hậu liếc mắt nhìn các nữ nhân trong điện, đều là bị hoảng sợ. Ngay cả Nhiễm Diên cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, thấy đã đạt tới hiệu quả mong muốn, nàng ta liền cười dịu dàng: "Nhi tử ta vừa mới lên ngôi, không nên tạo tiếng xấu cho nó, trước hết đem nàng ta xuống trị thương đi."
Có đôi khi, chết cũng không phải là một chuyện xấu.
Khi Nhiễm Diên bước ra khỏi Trường Nhạc Điện, bộ trang phục hồng nhạt bay bổng đã dính chút máu, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời tối tăm, tâm tình của nàng hiện tại rất phức tạp, hành động của Trịnh Thái hậu hôm nay đã nói trước cho nàng một chuyện.
Tiêu Tự hôm nay, chính là tương lai ngày sau của nàng.
Không có nhà mẹ hiển hách chống đỡ, không có con trai nối dõi tông đường, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này và sự sủng ái như có như không của hắn, có lẽ tương lai của nàng sẽ càng thảm hại hơn...
"Phu nhân, người không sao chứ?"
Nữ Âm vội vàng đỡ lấy thân mình nghiêng ngả của Nhiễm Diên, nâng nàng từng bước từng bước một. Lúc này bên ngoài còn có vài vị phi tần chưa đi, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Diên cũng không còn là ghen ghét và khinh thường nữa, mà rõ ràng là sự đồng tình.
Màn đêm còn chưa buông xuống, mưa rền gió dữ đã tới. Nhiễm Diên ngồi bên phía cửa sổ nhỏ, khuỷu tay chống lên cạnh cửa, hai tay nâng cằm lên, ngây ngốc mà nhìn vài nhánh cây đào đung đưa trong gió. Mưa to tầm tã như gào thét, chốc chốc lại có những tia sáng xẹt ngang qua bầu trời, cánh hoa đào phấn hồng thoáng chốc bị đánh cho tan tác, nàng nặng nề thở dài.
"Không, ta không muốn..."
Nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ rời khỏi Yến cung, thoát đi khỏi nơi lồng giam làm nàng khó thở này.
"Ngay cả bổn vương mà nàng cũng không muốn sao?"
Thanh âm lạnh lẽo vang lên trong không khí tĩnh lặng, trong lòng Nhiễm Diên nhảy dựng lên. Vụng về xoay người lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Quý Thịnh đứng ở rèm che cách nàng không xa.
"Tại sao ngươi lại đến nữa?" Bên ngoài mưa to như thế, từ chính điện đi đến Bàng Cung cũng không gần, nàng cho là hắn sẽ không đến.
Hắn từ từ bước đến, ánh sáng u ám, khi đến gần mới thấy thần sắc hắn có hơi tiều tụy, ánh mắt lạnh lẽo chiếu tới làm nàng như muốn ngừng thở.
"A!"
Cánh tay dài duỗi ra, một trận trời đất quay cuồng, chờ tới khi Nhiễm Diên lấy lại tinh thần, nàng đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực. Eo mềm thon thả của nàng đã bị hắn bóp chặt, vừa mới nhúc nhích một cái, mông nhỏ của nàng lại bị hắn đánh vào mấy phát.
"Ngươi, ngươi đánh ta?"
Trời mùa hè có chút oi bức, Nhiễm Diên lại cố ý mặc đồ mỏng manh thế nên Quý Thịnh đánh nhẹ vài cái nàng cũng thấy đau. Cặp mắt trừng hắn như một con thỏ nhỏ.
Khóe môi hắn lặng yên nâng lên thành một độ cong hoàn mỹ, ôm Nhiễm Diên ngồi xuống, bàn tay to kề sát cặp mông nảy nở nhẹ xoa tròn, hai người tạo thành một tư thế cực kỳ ái muội.
"Ta đã nói sẽ cùng nàng dùng bữa tối."
Nhiễm Diên lúc này mới phát hiện hai đầu áo của hắn hơi ướt, có lẽ là lội mưa mà đến. Lời nói tuyệt tình xa cách chuẩn bị nói ra, nàng lại không đành lòng nuốt trở về. Lúc này, hắn bắt lấy bàn tay nàng vuốt ve thưởng thức.
Đốt ngón tay của hắn cứng cáp rõ ràng, còn của nàng lại mảnh khảnh thon dài. Một cương một nhu, tương khắc lẫn nhau, lại có sự hài hòa hoàn mỹ không thể diễn tả.
"Thế gian này nàng có thể không cần những thứ khác, nhưng riêng Bổn vương thì không thể được, hiểu chưa?"
Trải qua một đêm như thế, ánh mắt thâm tình của hắn không chút nào giấu diếm mà nhìn Nhiễm Diên. Đôi má phấn hồng bị ép sát trước ngực hắn, ngước mắt liền đối diện với đôi mắt đen nhánh, thâm sâu của hắn. Nơi đó có một loại nhu tình cùng cố chấp làm nàng thật sợ hãi.
Thật đúng là bá đạo mà...
Hắn hơi cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng cọ xát trên hai bờ má phấn nộn, cảm giác được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng run lên, hắn liền dùng tay bóp chặt hàm dưới của nàng, môi lưỡi triền miên, mạnh mẽ cường ép không cho nàng chạy thoát.
Mụ hôn triền miên thâm sâu, đoạt lấy hương thơm của nàng, khoang miệng của nàng tràn ngập mùi hương của hắn. Thanh âm nức nở yếu ớt của nàng lại càng làm hắn thêm động tình mà hôn mãnh liệt, cho đến khi Nhiễm Diên dần dần mềm nhũn như nước, hắn mới chậm rãi buông nàng ra.
Sợi chỉ bạc trong suốt kéo ra giữa môi lưỡi hai người, một hình ảnh thật dâm mỹ.
"Tiếng kêu của A Diên thật là dễ nghe."
Từ trong miệng nàng tràn ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng, yêu mị đến tận xương. Không thể phủ nhận rằng, cự long giữa hai chân Quý Thịnh đã được đánh thức, nam nhân như hắn chỉ vừa mới nếm trải qua tư vị tình dục làm sao có thể chịu đựng được sự trêu chọc như thế này.
Đương nhiên, cũng không phải nữ nhân nào cũng có thể làm Quý Thịnh điên cuồng như thế, chỉ có Nhiễm Diên mà thôi.
Hắn giống như chìm vào trong ma trảo của nàng, dính phải loại độc của nàng, thật là khó giải trừ cơ mà.
"A~"
Nhiễm Diên bị hắn đẩy ngã lên trân bàn, hai chân quấn lấy eo hắn. Vừa ổn định, tay của hắn đã nhanh nhẹn mà chui vào váy của nàng, mắt thấy lớp vải được thêu hoa văn tỉ mỉ bên dưới bị chạm đến, Nhiễm Diên rùng mình cắn môi.
"Đừng, đừng xoa chỗ đó."
Mặt nàng đỏ bừng, cách lớp quần áo mỏng manh, ngón tay hắn dễ dàng trêu chọc âm đế cho nó cương ngạnh lên. Khoái cảm tê dại nhè nhẹ bắt đầu khởi động, nguyên bản hoa kính còn có vài phần nhức mỏi, lúc này cũng không chịu nổi dụ hoặc mà dâng lên cảm giác ấm áp kỳ dị.
Đại Vương của chúng ta cũng là âu yếm boiz đó nha ~~
114
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
