ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Cổ Mộng

Trần Minh vừa có một giấc mơ thật dài thật dài. Trong mơ hắn trở thành một đứa bé ăn xin mồ côi khốn khổ tên là Cổ, phải đi lang thang thiên nam địa bắc tìm đường sống trong thời chiến loạn.

Đến một ngày kia cơ duyên xảo hợp thế nào lại ăn phải một loại trái cây kì dị, trong cơ thể hắn hình thành nên một sinh vật lạ mang những năng lực phi thường.

Trong suốt 500 năm tiếp theo, Cổ dựa theo bản năng của sinh vật đó mà tu luyện, chiến đấu. Đến một ngày lĩnh ngộ được ảo diệu thiên địa mà phi thăng thành tiên, trước khi đi hắn để lại toàn bộ truyền thừa của bản thân vào trong một con Cổ và dặn dò nó tìm kiếm truyền nhân thích hợp.

Đến đây mộng tan, Trần Minh cũng tỉnh dậy...

" Đây là.... Cổ truyền thừa !!"

Nằm trên chiếc giường bệnh trắng phau, Trần Minh mở to đôi mắt của mình nhìn trần nhà bệnh viện. Hắn thật sự không thể tin được mình mơ mơ màng màng mà lại nhận được truyền thừa của một vị Tiên 500 năm trước, đây chính là cái mà người ta hay gọi là " Thất tình được phúc " hay sao ??

Leng Keng !!!

Tiếng kim thiếc rơi xuống sàn nhà đánh thức Trần Minh khỏi suy nghĩ vẩn vơ, hắn khẽ quay đầu nhìn sang thì tâm thần run lên mạnh mẽ. Ngoài cửa, mẹ hắn đang nước mắt chảy dài khóc không thành tiếng, bà cố nghẹn lại những tiếng nấc của mình rồi lao vào ôm chầm lấy Trần Minh.

- Hức... Minh con tỉnh rồi... tốt quá... tốt quá... hức hức !!

Trần Minh hốt hoảng, vội đưa tay ra ôm lấy mẹ mình. Cảm nhận từng cơn run rẩy đến từ thân thể gầy còm ốm yếu của bà mà tim hắn quặn đau.

Hắn là một đứa con bất hiếu !!!

Từ nhỏ mồ côi cha, mẹ là người khổ cực nuôi hắn khôn lớn lên, bà hi sinh gần hết đời người cho đứa con trai là hắn. Vậy mà, vậy mà hắn vì một cô gái khiến bà đau lòng, khiến bà rơi lệ.... Hắn đúng là một đứa con tồi mà !!

- Mẹ ! Con không sao, không sao. Mẹ đừng khóc mà !!

Trần Minh nghẹn ngào an ủi mẹ mình, nhìn từng vết chân chim nhăn nheo nơi khóe mắt bà làm hắn càng thêm hổ thẹn. Ai nói đàn ông không bao giờ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc mà thôi !!

- Con nằm xuống nghỉ đi, để mẹ đi gọi bác sĩ.

Bà Mai Phương - mẹ của Trần Minh bỗng nhớ đến việc quan trọng, gạt đi những giọt nước mắt bà nhẹ nhàng ấn hắn nằm xuống rồi hối hả chạy đi. Trần Minh định ngăn lại nhưng hoàn toàn chưa kịp nói thì bà đã biến mất sau cửa phòng bệnh, hắn đành lắc đầu rồi lặng yên nằm đó sửa lại mớ truyền thừa của Cổ.

Những thứ Trần Minh nhận được thật ra cũng không hề nhiều, một quyển Cổ Mệnh Kinh ghi chép lại cách nuôi dưỡng và đào tạo loài sinh vật gọi là Cổ Trùng. Một môn công pháp lấy máu tế Cổ để nó cùng bản thân hòa làm một, để người tế có thể sử dụng vô số lực lượng siêu nhiên, theo Cổ Trùng càng mạnh thì bản thân cũng sẽ càng lợi hại.

Một bộ Y thư ghi chép các loại Phương pháp chữa bệnh bằng Cổ trùng, một bộ thể thuật không hoàn chỉnh của Tộc Việt xưa. Đó là toàn bộ những gì mà Trần Minh nhận được !

- Thật là thần kỳ !!

Trần Minh vô cùng chấn động sau khi tìm hiểu sơ qua về các loại Cổ trùng được ghi chép, các loại các dạng năng lực nghịch thiên của chúng làm hắn hưng phấn cực kỳ, có lẽ đây chính là chiếc chìa khóa đưa hắn và mẹ hắn đến một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

- Bác sĩ, con tôi tỉnh, tỉnh rồi..

- Cô bình tĩnh lại, tôi đã biết.

Tiếng bước chân gấp rút cùng tiếng nói của bà Mai Phương vang lên lại một lần nữa kéo Trần Minh về thực tại, à và còn có cả tiếng nói thanh thúy của một cô gái đi cùng mà hắn đoán là bác sĩ phụ trách chữa trị bản thân

Bà Mai Phương là người đầu tiên bước vào phòng, ngay lập tức bà đi đến trước giường nắm chặt tay Trần Minh như sợ hắn biến mất.

Theo sau bà là một cô bác sĩ trẻ và đẹp vô cùng, thân hình cao ráo gợi cảm, khuôn mặt baby đáng yêu, đặc biệt là vòng một cực kỳ bộc phá như muôn xé toang chiếc áo Blue trắng của cô. Nếu cần đáng giá thì chỉ có thể giới hạn trong bốn từ " Mặt trẻ ngực phụ huynh ", à mà năm từ thì phải... râu ria bỏ qua đi.

Trần Minh không khỏi phải thừa nhận, đây là một trong vài cô gái đẹp nhất mà hắn thấy từ trước đến giờ. Tuy nhiên bởi vì bản thân vừa thất tình nên hắn cũng không hề quá để ý cô, mà thay vào đó hắn chỉ nhẹ gật đầu chào rồi quay về ân cần an ủi mẹ của mình.

Trần Minh không hề biết hành động vô ý của bản thân lại vô tình khiến mỹ nữ bác sĩ gật đầu tán thành, cô thừa biết sắc đẹp bản thân mình thế nào, vậy mà cậu thanh niên này lại có thể tỉnh bơ bỏ mặc. Trong lòng cô ngầm cho 1 điểm hảo cảm vì hành động đó.

Tiếp theo là một màn thăm khám hết sức bình thường, Trần Minh phải đi cùng mỹ nữ bác sĩ tên là Mộng Hà đi khắp các khoa để xét nghiệm đủ thứ. Đến chiều thì mọi thứ hoàn tất và kết luận của bác sĩ là Tinh thần bị chấn động dẫn đến tim co thắt mạnh, đã bình thường !!

Trần Minh được phê chuẩn cho phép xuất viện ngay trong ngày, đây một phần cũng là do hắn một mực yêu cầu. Bời trong nhà thật sự rất khó khăn rồi, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho mẹ.

Cùng mẹ mình bước trên con đường về nhà, Trần Minh đưa tay ra năm về phía mặt trời đang dần khuất bóng, trong lòng âm thầm đặt ra một lời thề

- Trời đất chứng giám, ta Trần Minh sau này nhất định đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình, để mẹ ta có được quãng đời sau hạnh phúc nhất. Ta muốn thành lập một hậu cung to lớn, gom hết mỹ nữ mình yêu thích vào, cho mẹ có cháu ẵm cháu bồng. Ta Trần Minh, thề được sẽ làm được !!!!

Ps : tình tiết mỹ nữ bác sĩ thì máu chó thật, nhưng đây là truyện Đô thị đầu tiên viết nên đành chịu vậy thôi !! Hì

963

16

3 tuần trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.