ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Phát Sinh Trong Trận Đấu

Sau giờ học, tại sân tập luyện đang tụ tập rất nhiều nhóm người, mà đề tài ở đây là trận đấu của Dương Hạo với Cố Quá.

“Ê đoán coi ai thắng đây”

“Tao nghĩ Cố Quá thắng rồi”

“Ừ Dương Hạo dù có mạnh thế nào cũng chết, Cố Quá là dị năng giả cấp B đó”

“Đúng rồi, dù cho Dương Hạo có thế nào thì cũng bị đập nhừ tử thôi”

“A tới rồi”

Một tiếng kinh hô, chỉ thấy bên trái có một thiếu niên khuôn mặt cương nghị, thân hình đô con bạo lực, tạo cho người ta cảm giác áp lực không ai khác là Cố Quá và bên phải đang bước đến một thiếu niên, với vẻ mặt bất cần đời cộng thêm thân hình khá soái làm cho vài nữ xinh hét to.

“Hừ người cũng dám tới à” Quá Cố hầm hừ bộ mặt khinh thường với Dương Hạo

“Á đù móa, chết ta rồi” đang trầm tư bỗng Dương Hạo la một tiếng làm mọi người xung quanh giật mình

“Hừ cuối cùng cũng biết sợ rồi à, biết điều mau quỳ xuố…….” Đang định nói hết câu, bỗng nghe câu tiếp theo của Dương Hạo làm hắn muốn thổ huyết

“Con mẹ nó hôm nay siêu thị giảm giá, thế éo nào mà quên mất tiêu, móa đánh nhanh đi mua không hết hàng, đkm xui quá còn 10 phút thôi”

Mọi người xung quanh nhìn hắn với con mắt quái dị, con mẹ nó lầy tới vậy luôn là vừa, siêu thị, giảm giá, 10 phút. Sỉ nhục, là sỉ nhục trắng trợn, Cố Quá thẹn quá gân nổi trên cổ gầm lên vung quyền về phía Dương Hạo, lần này hắn dùng 100% dame, hắn muốn chơi chết Dương hạo.

Dương Hạo bình tĩnh né đòn, nhảy sang một bên, ngước nhìn Cố Quá đang tức giận miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười quái dị “Phép khích tướng bao giờ cũng ngon hết” Dương Hạo bất thình lình lướt tới một cước đá thẳng vào bảo bối giữa hai chân Cố Quá, một tiếng thét đau đớn, Cố Quá nằm úp chổng mông lên trời mà hai tay đang bụm phía dưới hán, mấy thanh niên xung quanh cũng cảm thấy hơi ê ẩm phía dưới khi nhìn thấy cảnh này,

“Đm ác quá”

“Còn gì của thằng nhỏ nữa”

“Chắc là đau lắm ha”

“…….”

Cạn lời rồi, vô số lời bình luận, kèm theo một tí châm chọc nên một cước này đơn thuần chọc giận Cố Quá rồi, lần này hắn bất chấp băm nát Dương Hạo rồi, muốn cho hắn muốn chết không được muốn sống cũng không xong.

Sàn đấu đang sôi nổi thì một bên xuất hiện bốn cái thân ảnh, trong đó có 2 nam 2 nữ mà ai nhìn vào 2 nữ này cũng thấy quen thuộc, là Dương Tố Tố và người còn lại là người đã từng làm Dương Hạo ức chế Lăng Thanh Trúc, vốn dĩ nàng cũng không muốn tới, lúc đầu nàng nghe nói Dương Hạo quyết đấu còn có chút chẳng hứng thú, phế vật mà cũng đòi quyết đấu, nhưng vì Dương Tố Tố năn nỉ nàng mãi nàng mới tới, nhưng bây giờ khi thấy Dương Hạo ra đòn nàng cũng hơi bất ngờ bởi tốc độ của hắn, một cước nhanh đến nỗi nàng cũng thấy hơi hoa mắt.

“Hắc hắc, đại trẩu ca à, sao nằm kiểu gì kì thế” Dương hạo nhìn đối thủ phía bên kia mà cười nói

“Thằng khốn, tao sẽ giết mày” Cố Quá bật dậy xong lao tới đấm Dương Hạo liên hoàn.

Lực mỗi cú đấm càng ngày càng mạnh, Dương Hạo cũng không có dám lơ là, toàn lực xuất kích, quyền đối quyền cước đối cước, lực âm thanh xung kích của cả hai vang vọng đấu trường, Cố Quá dùng kình lực muốn chấn nát xương cốt Dương Hạo nhưng không ngờ Dương Hạo ẩn sâu tới như vậy, mỗi lần va chạm tuy hắn mạnh hơn Dương Hạo không ít nhưng vẫn không làm thất thủ được Dương Hạo.

Toàn sân im bặt, nhất là Lăng Thanh Trúc nàng không ngờ Dương Hạo tiến bộ nhanh tới vậy, nhớ hôm nào hắn còn bị ăn hành cơ mà, chẳng lẻ hắn vì mình mà điên cuồng tập luyện sao, nhưng nàng bỗng tâm tĩnh lại “Hừ ngươi dù có mạnh cỡ nào ta cũng tuyệt đối không bao giờ với ngươi”. Ta nói nếu Dương Hạo hắn nghe câu này, hắn không mắng Lăng Thanh Trúc CDSHT mới lạ, trong nội tâm hắn bây giờ hình ảnh nàng đã bay đi đâu mất tiêu rồi, dù hiện giờ có muốn quay lại nối hôn với hắn là không thể nào chứ ở đó vì nàng.

Dương Tố Tố cũng ngây người, không nghĩ người họ hàng này lại ẩn giấu tới vậy, Nàng nghe người trong nhà nói Dương Hạo trời sinh phế vật, sẽ bị chết yểu, dù cha hắn có là dị năng giả cực mạnh cũng như không, cũng bởi vì thế nên sự việc Dương Chấn Hùng ra tay với hai cha con hắn được mấy lão già trong gia tộc mắt nhắm mắt mở, vì dang lợi mà ra tay với chính thân sinh của mình, sau này cũng bỏi vì chuyện này cộng thêm Gia Tộc dám đụng đến nghịch lân của Dương Hạo nên đã bị diệt.

“Hắn khá mạnh đó”

“Hừ chỉ là một tên phế vật có gì đâu” một tên thiếu niên bên cạnh nhếch mỏ khinh thường, nguyên lai hắn là Lâm Cung, anh trai của Lâm Chu, hắn cũng khá đẹp trai không như em hắn béo như heo, Lâm Cung theo đuổi Dương Tố Tố đã lâu, nhưng vẫn chưa được trái tim mỹ nhân.

“Ừ, Cố Quá vẫn chưa sử dụng hết sức, nếu không tên phế vật đó chết chắc rồi” Lúc này người thanh niên còn lại cũng đã lên tiếng, Chỉ hắn rất đẹp trai, thân hình cao ráo mái tóc màu bạch kim thêm đôi mắt sắc bén, hút hồn bất cứ nữ nhân nào nhìn vào hắn, đó chính là Dương Hàn, hôn phu tương lai mới định của Lăng Thanh Trúc, vốn hắn cũng chả thích Dương Hạo rồi, chủ nghĩa của hắn là cường giả vi tôn, mà phế vật vẫn mãi mãi là phế vật.

“……”

“Dương Hạo ngươi khá mạnh, nhưng tới đây thôi, hây aaaa” Cố Quá gầm lên một tiếng mang theo điên cuồng biến hóa, Thân hắn từ 1m8 phóng lên thẳng tới 3m toàn thân bao bọc bởi từng tá cơ bắp, trên đó bắt đầu xuất hiện lông nâu bao bọc toàn thân khuôn mặt sau khi biến hóa trở nên dữ tợn, hai răng nanh chìa ra đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.

“Tinh, Cố Quá trạng thái Hóa Gấu, sức mạnh: 1890, với sức mạnh của gấu nghiền ép toàn bộ, bộ lông dày có xác xuất miễn nhiễm cao với mọi trạng thái bất lợi”

“Con mẹ nó hắn mạnh hơn mình gấp mười mấy lần, đánh thế éo nào được” Dương Hạo mắng bậy một tiếng lùi ra đằng sau

Thấy vậy Cố Quá phóng tới Gấu Quyền triễn khai, làm Dương Hạo không kịp tránh né bất đắc dĩ chéo hai tay đỡ đòn “Ầm!!” một tiếng Dương Hạo phóng thẳng ra đằng sau dính ngay tường.

“Trời, Dương Hạo tiêu rồi”

“Móa thấy đòn đó không”

“Con mẹ nó trâu quá, một quyền giải quyết”

“Tên kia có sao không, dính tường rồi”

Bấy giờ Lăng Thanh Trúc cùng Dương Tố Tố đang quan sát trận đấu nhìn tình cảnh phát sinh làm cho hai người mỗi người một suy nghĩ.

“Hắn chẳng lẻ tiêu rồi, Thanh Trúc hắn dù sao đã từng là hôn phu của ngươi mà, hay là dừng trận này lại đi” Dương Tố Tố nhìn thân ảnh đang dính trân tường, ngũ vị tạp trần, một phần là do hắn từng là đồng tộc với nàng đã trải qua nhiều lần bị hành, nhưng lần này là bị hành đến chết quá.

“Hừ hắn cũng xứng sao, bây giờ Thanh Trúc là Hôn thê của ta, tên rác rưởi đó cũng dám hó hé à” Dương Hàn hiện tại liếc mắt khinh thường, từ nhỏ sinh ra là thiên tài, được mọi người quay quanh thành thói quen, luôn coi kẻ yếu hơn mình chỉ là phụ còn hắn mới là chính.

“Hahaha dù sao hắn cũng là người Dương Gia các ngươi mà, có cần tuyệt tình vậy hay không”

Một tiếng cười bỗng vang lên làm Dương Hàn nhíu mày, người đến là một thanh niên tuấn dật không thua gì hắn, nhưng vẻ mặt tươi cười này ăn chắc trăm phần trăm hắn rồi, Lâm Chính Kiệt, con trai gia chủ Lâm Gia đã từng theo đuổi Lăng Thanh Trúc, có thù oán với Dương Hàn, là một trong tứ đại công tử của trường.

“Hắn không phải người Dương Gia ta, chỉ là một tên phế vật thôi” Dương Hàn hừ lạnh một tiếng

“Haha được được” cười xong quay sang Lăng Thanh Trúc, đôi mắt lóe sáng.

“Thanh Trúc đồng học, hân hạnh gặp lại, hôm trước định mời nàng dùng bữa nhưng vì việc đột xuất, bây giờ nàng có cho ta cơ hội này không” tươi cười Lâm Chính Kiệt đưa ánh mắt về Lăng Thanh Trúc.

“Ngươi dám, Nàng hiện tại là hôn thê của ta”

“Ta biết chứ, nhưng không phải lúc xưa cha ta từng cướp một người đàn bà của Dương Gia các người sao, tên là gì đó, Cố Thải Anh à hắc hắc” giọng nói của hắn khá to, đến nỗi Dương Hạo bên kia cũng nghe được.

“Cố Thải Anh” cái tên làm hai cha con hắn thành ra như bây giờ, cái người đó.

Trong cơn mưa, một đứa 5 6 tuổi đang chạy theo một mỹ phụ, theo kế bên là một người trung niên đang che dù cho nàng, tiến về chiếc xe đằng trước, chỉ nghe tiếng “Mẹ, mẹ ơi” cậu bé gào lên lao đến với bên mỹ phụ, xung quanh hai người vệ sĩ cản cậu lại đẩy cậu ngã ra sau, do trời mưa kèm theo đường đầy đá, cả hai chân, cả người cậu đầy thương tính, máu đang chảy phía dưới lòng bàn chân theo dòng nước lăn xuống, Mỹ phụ nhìn cậu một cái trong lòng có chút không nỡ đau xót, nhưng một hồi nghĩ tới chuyện gì đó, liên lạnh giọng

“Người về đi, ngươi không phải con của ta” nói xong mặc kệ phản ứng của cậu, ngồi vào bên trong xe, người trung niên cũng quay lại nhìn cậu một cái rồi theo vào đóng cửa, cậu bé vẫn lao vô gõ cửa xe liên tục, hai bàn tay nhỏ yếu ớt trầy xướt, nước mắt cậu cứ rơi theo làn mưa

“mẹ, về với con đi mẹ huhuhu”

“hức….hức….Hạo nhi sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ Hạo nhi mà” cậu bé cứ gào khóc lên nỗi khàn giọng, bỗng một trong hai tên vệ sĩ tiến tới đá một cước làm cậu văng vòng ra trên đất.

“Aa….đau quá huhu, mẹ ơi giúp con với” ánh mắt cậu vẫn dán như thinh vào chiếc xe đó

Tấm kính xe chợt mở ra, một khuôn mặt người trung niên nhìn cậu bé hừ một tiếng, khí thế làm sắc mặt cậu bé tái nhợt “Đi thôi” tiếng nói của Mỹ phụ nhắc nhở người trung niên, hai vệ sĩ cũng lên xe, xe từ từ lăn bánh bỏ cậu bé đang tuyệt vọng run rẫy giữa đường, mưa vẫn đang rới bỗng có vài tiếng kêu

“Hạo nhi, con ở đâu”

“Hạo nhi, con ở đâu rồi”

Tiếng nói quen thuộc ấm áp, một người trung niên với khuôn mặt giống với Dương Hạo đang hét to nhìn mọi nơi xung quanh, bỗng ông ta chú ý tới hài tử đang nằm trên đất mình đầy vết thương đang khóc thút thít, lòng ông ấy bổng nhiên đau đớn vội tiếng tới.

“Hạo nhi con sao rồi, cả người bị thương thế này”

“Huhuhu, cha ơi mẹ không cần Hạo nhi nữa, mẹ bỏ hạo nhi rồi huhu” Cậu bé nhìn trung niên rồi bật khóc rống lên.

“Ừ, không sao nữa rồi, cha đây rồi, ngoan nào, không sao đâu” giọng ông run run đau xót nhìn đứa con trai, cắn môi đến bật máu,lúc này từng dòng nước trôi trên mắt ông, không biết là mưa hay lệ.

Từng ký ức lại đổ vào, hình ảnh đêm mưa ấy tái hiện, Dương Hạo bỗng cảm thấy ức chế trong người, tức giận, cực kỳ tức giận, phẩn nộ, đôi mắt chuyển thành một màu đỏ như máu.

“Hừ ả đàn bà đó cũng xứng sao, cũng tại Dương Chân Thiên đem ả về nên khiến gia tộc ta bị tổn thất lớn, ngay cả hắn cũng chết mất xác”

Dương Hàn vừa mới nói xong bỗng cảm nhận một luồn sát khí ập tới, khẽ rùng mình, nhìn sang bên kia thấy Dương Hạo đang nhìn mình mới khuôn mặt đầy sát khí.

“Dương Hàn, Lâm Chính Kiệt, Lăng Thanh Trúc, Dương Gia, Lâm Gia, Lăng Gia, ta thề không diệt các người thề không làm người” nội tâm Dương Hạo bây giờ đang rất phẫn nộ đến vô tình kích hoạt tử thần nhãn, Asura trạng thái.

“Cảnh báo, Kí Chủ hiện tại đang bị cảm xúc của Tử Thần Nhãn chi phối, hiện tại sắp mất khống chế, xin hãy bình tĩnh, cảnh báo!!” từng giọng nói cảnh báo của hệ thống vang liên hồi trong đầu hắn, nhưng hiện tại hắn mất lý trí rồi.

“Ầm!!” ấn đứng thẳng lên một quyền vung ra sau một quyền làm bức tường đằng sau tan nát, đang định lao tới đám Dương Hàn, nhưng Cố Quá đột nhiên xông tới đập văng Dương Hạo, tay gấu đấm liên hồi vào trong Dương Hạo.

Dương Hạo đang trong trạng thái Tử Thần, sức mạnh đang ập tới liên hồi làm từng mô cơ hắn bùng nổ “ẦM…ẦM…ẦM” hai người quyền đối quyền, nhưng lợi thế không nghiên về Cố Quá nữa àm là Dương Hạo, bỗng Dương Hạo nhảy lên trời, Tay phải gồng lực, từng tia sét tụ lại trong tay hắn tạo thành lôi điện hủy diệt, từng tiếng rít gió ào tới, hắn hét lớn một tiếng “LÔI ĐIỂU” đấm thẳng xuống Cố Quá, Cố Quá thấy vậy liền gầm lên vung toàn lực lên Dương Hạo, ẦM!!! lôi điện xuyên thấu cơ thể Cố Quá, hai tay hắn bị lôi quyền của Dương Hạo đánh văng mất đi phòng thủ, Dương hạo thuận thế quyền lôi lao thẳng tới ngực Cố Quá.

“ẦM!!!!........” xung quanh chấn động, Quá Cố bị quyền ập đến ngực làm hắn hộc máu, văng trên đất bất tỉnh, thân hình gấu không thấy chỉ thấy hắn đã trở lại hình người, toàn thân bê bết máu, mà Dương Hạo vẫn đầy sát khí nhìn về phía Dương Hàn.

“Ta hơi khó chịu rồi đó” cảm nhận thấy ánh mắt của Dương Hạo, Dương Hàn gầm một tiếng, khí thế bạo phát chấn nhiếp đối phương, Dương Hạo cảm thấy toàn thân chấn động “Mạnh quá” “Con mẹ nó”

“Phế vật quỳ xuống”

Dương Hạo chịu áp lực với Dương Hàn trong nội tâm hận, tại sao mình lại yếu tới vậy, lại hận vì sao cuộc đời này lại thiên vị tới vậy.

“Dương hàn, tất cả cái lũ cứ giả vờ cao cao tại thượng các ngươi, Dương Hạo ta thề sẽ cho các ngươi nếm thử sĩ nhục lớn nhất mà các ngươi làm cho ta ngày hôm nay” không hiểu sao ánh mắt này làm cho Dương Hàn cực kì khó chịu.

“Đủ rồi, Dương hạo, ngươi cần gì làm vậy, ta với người không còn gì nữa rồi, đừng nghĩ ngươi có một chút sức mạnh rồi thì có thể quay lại với ta, hai chúng ta là người hai thế giới ngươi hiểu không” Lăng Thanh Trúc lên tiếng nói với Dương Hạo, khinh thường, kiêu ngạo, cao cao tại thượng.

“HAHAHA…. Lăng Thanh Trúc, ngươi nhìn xem ngươi đi, ảo tưởng hơi quá rồi” Dương Hạo cười to nhìn khinh miệt về phía Lăng Thanh Trúc, từ nhỏ tới lớn Lăng Thanh Trúc lần đầu tiên đón nhận cái nhìn này.

“Ngươi tưởng ta vì ngươi sao, bớt ảo đi cô gái, kẻ như ngươi xứng để ta thay đổi vì ngươi sao, nực cười”

Rúng động, chắc chắn rúng động, thân hình lảo đảo bất khuất đứng đối diện với áp lực khủng khiếp, dù vậy hắn cũng không chịu quỳ xuống, máu chảy từ khóe miệng hắn, hắn nghiến răng cắn môi gồng gắng chống lại, mà làm cho mọi người xung quanh rúng động, nam nhân phải như vậy, tuyệt đối kiên cường, vẻ mặt kiên nghị sâu sắc ấn tượng với nhiều người xung quanh.

“Ngươi….” Lăng Thanh Trúc tức giận nhìn về phía Nam nhân kia

“Haha tốt tốt, hôm nay ta sẽ giết ngươi” Dương Hàn lao tới Dương Hạo, chuẩn bị ra tay nhưng bị một thân ảnh chặn lại một chưởng đẩy hắn ngược lại.

“Vu Cát”

“Ngươi ức hiếp người bị thương như thế không thấy nhục sao” thanh niên nở nụ cười.

“Hừ bớt lo chuyện bao đồng đi”

“Ta ghét nhất lũ cùi bắp ỷ vào gia tộc của mình đó”

“Ngươi, hừ!!!” Hắn định nói gì nữa nhưng nhìn ánh mắt của thanh niên bỗng nội tâm rùng mình, vội vàng vung tay quay đi, Lăng Thanh Trúc nhìn về phía Dương Hạo phức tạp cũng ly khai.

“Cảm ơn” Dương hạo nhìn hướng thanh niên nói một cái rồi cũng khập khiễn bước đi

“không có gì, ta chỉ thấy khó chịu khi cái lũ con ông cháu cha ra đường thôi” thanh niên nói xong liền bỏ đi.

Dương Hạo đang đi bỗng toàn thân vô lực mém đổ ngã, thì một mùi hương xông thẳng vào mũi, cánh tay được đôi ngọc thủ giữ chặt, theo bản năng nhìn về phía cô gái, hơi bất ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại rồi bước đi, không nghĩ tới Dương Tố Tố lại dìu mình a.

Hôm đó toàn trường oanh động, Dương Hạo một quyền hạ Cố Quá làm hắn thành Quá Cố, sau đó thách thức Dương Hàn mắng chửi Lăng Thanh Trúc, rồi sự xuất hiện của Vu Cát, rất nhiều lời đồn thổi nổ ra với Dương Tố Tố khúc cuối dìu Dương Hạo làm cho thanh niên đi theo nàng Lâm Cung đôi mắt lóe lên sát cơ, cũng làm cho Lâm Chính Kiệt cảm thấy hứng thú với Hắn, rồi việc này sẽ đi về đâu. Cũng mặc kệ

Dương Hạo trong lòng đang dậy sóng: “Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ toàn là rác rưởi” bởi vậy hắn phải mạnh hơn, mạnh hơn để trả thù, làm cho những kẻ đó phải hối hận, những kẻ coi thường hắn.

843

12

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.