Chương 15
Hồn ảnh kỳ lân (phần mở đầu)
Quay trở lại thức hải của Thiên Nam, lúc này, tàn ảnh kỳ lân ngày càng rõ ràng hơn trước, nó như càng ngưng tụ thì càng trở lên giống thực thể, nhưng chỉ có điều đây lại là linh hồn không phải là chân chính thiên thú kì lân.
Bấy giờ Thiên Nam mới thoát khỏi trạng thái tham ngộ, khi nhìn vào thức hải của mình lúc này hắn mới ngỡ ngàng suy đoán.
“Cái gì thế này, chả lẽ nó là truyền thừa của ta, nhưng sau nhìn lại khác xa truyền thừa của mọi người vậy, chả lẽ nó là... ”
Suy nghĩ vừa thoáng nảy lên trong đầu Thiên Nam, hắn vừa tiếp cận hồn ảnh, vừa suy tính. Khi hắn càng tiếp cận hồn ảnh, thì càng thấy uy áp mà nó tỏa ra càng kinh khủng hơn , hắn suy tính nếu như có một kỳ lân thực thụ ở đây, thì không biết liệu hắn có chịu được uy áp này không, hay lại bạo thể mà chết. Rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn khi hắn thử nhìn trực tiếp vào hồn ảnh kia, vừa mới nhìn qua hắn liền cảm thấy toàn thân như rơi vào địa ngục, uy kia vô cùng kinh khủng hắn cảm tưởng như nó chính là bá chủ của mọi thứ, chưởng quản hết thảy thiên địa này, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến hắn thần hìn câu diệt. Hắn cảm thán:
“Thật uy mãnh, quá kinh khủng, không biết nếu như nó còn sống sẽ mạnh mẽ ra sao. Nếu như có một con như thế mà làm chiến thú thì chả phải ta có thể tung hành thiên giới mà còn phải sợ gì sao. ”
Thiên Nam vừa phát ra suy nghĩ thì bỗng uy áp kia càng kinh khủng hơn, làm cho linh hồn hắn chấn động tý chút thì thương tổn, khung cảnh bên ngoài cũng vì đó mà hỗn loạn hơn. Cũng vì thế mà làm cho cơ thể hắn phản chấn ngã ngửa ra, khun một ngụm máu.
Linh Liên thấy thế cũng không kịp phản ứng, nhìn thấy cảnh đó tâm nàng đau nhức vội chạy tới ôm hắn vào lòng, mà nước mắt đã tràn ngập đôi mắt lưu ly trong suốt bao giờ không hay. Nhìn nàng vô cùng đáng thương, yêu đuối và đầy đau thương vô cùng động lòng người, khiến ai cũng muốn bảo vệ, thương hại. Linh Liên vô cùng đau đớn ôm lấy Thiên Nam vội truyền linh khí ổn định khí huyết cho hắn.
Tại thức hải của Thiên Nam lúc này một giọng nói vô cùng uy nghiêm hàm chứa uy áp thiên đạo vang lên:
“Hậu bối đáng chết, thấy ta không hành lễ, còn dám mạo phạm. ”
Uy áp vừa phát ra, thức hải Thiên Nam rung động, đầu óc hắn vô cùng đau nhức như có hàng tỷ tiếng vang cùng lúc phát ra trong đầu hắn. Hắn vô cùng ngỡ ngàng trước việc hồn ảnh kia có linh thức, mà cũng cảm thấy thất thố trước suy nghĩ mạo phạm của mình với hồn ảnh kia. Hắn cũng biết mình khá may mắn vì hồn ảnh kia không có địch ý, nếu không có lẽ hắn không còn sống tới bây giờ. Hồn ảnh kia thấy uy áp mà mình toát ra quá mạnh mẽ với Thiên Nam làm cho hắn nằm gục suống đất khó thở, vội thu lại uy áp. Bên ngoài Linh Liên đang truyền linh khí ổn định cho thân thể Thiên Nam, không những không giúp thân thể hắn ổn định lại, mà còn thấy thất khiếu hắn xuất huyết lại làm cho nàng càng đau đớn hơn, nàng khổ tâm dằn vặt, nàng tự nhân sai lầm đó về mình. Nhìn nàng như mất hết sự lạc quan, chả khá tội đồ thiên cổ là mấy.
Lòng nàng lúc này như rỉ máu, nàng như muốn gào lên than khóc. Nàng vội cha xét cơ thể hắn, cảm thấy thức hải của hắn như có một uy áp vô cùng to lớn đang bài xích mình, nàng vội vàng thu lại thần thức sợ ảnh hưởng tới hắn, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng bởi uy áp lạ lẫmkia trong não hải của hắn. Nàng cũng không dám vọng động mà chỉ dám ôm chặlấy hắn truyềnlinh khí củamình trị thương cơ thể cho hắn. Mặc dù lòng nàng bây giờ chả khác như nằm trên thảm gai, vô cùng nhức nhốinàng vội cầu nguyện cho hắn mong hắn vượt qua nàng tin tưởng hắn tuyệt có thể dễ dàng vượt qua nguy hiểm này, lòng tin mà nàng dành cho hắn là sự tin tưởng tuyệt đối, tình yêu mà nàng dành cho hắn cũng là tình yêu vô bờ bến, không thể đong đo được. Nếu như bây giờ hắn xảy ra mệnh hệ gì có lẽ nàng cũng không thiết sống lữa, chắc chắn sẽ vẫn tiết cùng hắn.
Trong thức hải Thiên hồn ảnh kỳ lân kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như đang suy xét điều gì đó, nhưng toàn bộ uy áp trước kia đã không còn thay vào đó là giọng nói đầy nhu hòa, hiền từ như của một vị trưởng bối vô cùng yêu mến con cháu mình vậy . Nếu ai mà ở đây có lẽ sẽ bị giọng nói kia mê hoặc.
“Ngươi là Thiên Nam, hậu nhân của ta sao, không tệ, không tệ. Được rồi từ nay, ta sẽ chỉ dậy cho ngươi. Thay vào đó mi sẽ giúp ta thức tỉnh hoàn toàn, trở lại với bân đầu vốn có. ”
“Ngài... ngài chả lẽ không phải truyền thừa của ta sao?... Lẽ nào ngài là... tổ... tổ tiên. ”
“C... chất... chất nhi bái kiến tổ tiên, kính xin ngài bỏ qua cho chất nhi lần mạo phạm này. ”
Thấy sự hoảng sợ , cũng đầy thành tâm, hối lỗi của hắn hồn ảnh cũng gật đầu tán thưởng ,tên này dù thiên tư cao thế lại không tự kiêu, vô lễ với trưởng bối, cũng khá khó tìm, đúng là không giống 1 số người.
“Được rồi, đứng lên đi, không sao ngươi là người ưu tú nhất trong tộc của ta, cũng là người hồi sinh ta. Sau này ngươi sẽ chính do ta truyền dạy. Chỉ cần học tập cho tốt, sớm giúp ta thức tỉnh hoàn toàn là được. ”
“Vâng, chất nhi sẽ không phụ lòng mong mỏi của ngài, thưa tổ tiên hiện tạ chất nhi có điều hoài nghi, liệu tổ tiên, người đã thức tỉnh được bao nhiêu rồi a? ”
“Thôi được rồi, không nhiều, không nhiều ta mới thức tỉnh đc 1 phần linh hồn, cũng như lực lượng vì vậy cũng chưa thể tái hiện lại cơ thể và thần thông như ban đầu. Bây giờ việc quan trọng nhất với ta chính là tĩnh dưỡng .Hiện ta không thể ra ngoài, tạm ở trong thức hải ngươi, yên tâm ta sẽ không để ý việc lung tung hay làm phiền mi. ”
Mặc dù Thiên Nam cảm thấy khá là khó chịu khi có người ở trong thức hải của mình, nhưng đây lại là tổ tiên hắn nên hắn có thể hy sinh chịu đựng, chỉ cần lão không làm phiền hắn là đc. Với lại nếu lão ở lại đây gần như mọi thắc mắc về tu luyện của hắn cũng có lời giải đáp, truyền thừa cũng dễ dàng tiếp nhận hơn. Không những thế thực lực của lão bây giờ mới chỉ thức tỉnh chưa được 1 phần nhưng vô cùng mạnh mẽ. Nếu như lão có thể thức tỉnh hoàn toàn thì gia tộc hắn còn sợ gì tên nào trên thiên giới lữa, cũng vì vậy mà hắn cũng có một bảo hộ mạnh mẽ.
Thấy thế hắn cũng không từ chối, vội đáp lời :
“Tổ tông ngài cứ yên tâm, ở lại tĩnh dưỡng chỉ cần không làm phiền chất nhi, ngài coi đây là nhà cũng được. Ta sẽ báo cáo với gia tộc để mọi người chuẩn bị một số bảo vật giúp người sớm này hồi phục. ”
“Ngươi nghĩ chuyện ta hồi phục rễ dàng đến thế sao, chuyện này thiên địa bảo vật chỉ giúp được 1 phần nhỏ thôi, còn phần lớn thì phải dựa vào mi. Tốt nhất chuyện ta hồi sinh không lên truyền ra ngoài tránh đi phiền phức, chỉ lên cho một số người biết thôi. ”
Thấy vậy Thiên Nam cũng gật đầu vâng dạ:
“Người an tâm chuyện này chất nhi biết suy nghĩ sẽ chỉ nói với một số người quan, trọng không để truyền ra ngoài. Còn việc giúp người hoàn toàn thức tỉnh thì chất nhi phải làm như sao, mong tổ tiên chỉ dạy. ”
“Haizz, chuyện này nó khó không phải là khó, mà nói dễ cũng không phải dễ. Với thiên tư của ngươi thì chuyện này chỉ cần thời gian. Còn dài hay ngắn là tùy thuộc vào ngươi, nhưng có sự giúp đỡ của ta nó sẽ trở lên rễ dàng hơn. ”
Nói đến đây Thiên Nam vẫn mờ mịt chưa hiểu ra vấn đề liền lên tiếng hỏi:
“Kính xin tổ tông chỉ điểm thêm, chất nhi ngu muội vẫn chưa hiểu rõ vấn đề :
“Được rồi, vừa nãy ta nói có hơi khó hiểu, bây giờ ngươi nghe cho kĩ đây. Giữa ta với ngươi hiện tại có mối dây liên kết linh hồn do ngươi hồi sinh ta. Vì vậy trong quá trình ngươi tu luyện ta cũng ó thể trợ giúp rất nhiều còn về phần giúp ta thức tỉnh ngươi cần tu luyện đến cảnh giới cao hơn nghịch thiên cảnh, còn về phần nó là cảnh giới gì sau này ta sẽ nói đến, biện pháp cũng thế. Còn bây giờ có lẽ ngươi chưa nên biết tốt nhất nên tập chung tu luyện. ”
Nói đến đây Thiên Nam vô cùng hưng phấn suy nghĩ: cảnh giới trên nghịch thiên sao, đây chả phải cảnh giới của gia gia hả, chính là ước vọng của bao cường giả thiên tài muốn đạt được hay sao, đối với ta nó cũng có thể đạt được nhưng cần chải qua khó khăn thử thách. Nhưng với sự trợ giúp của lão chả phải sẽ rễ dàng hơn nhiều sao. Chả những thế giọng điệu của lão lại chả coi cảnh giới kia là gì có vẻ rất rễ đạt được, nếu các bậc thiên kiêu bên ngoài nhìn thấy, sẽ có tâm tình ra sao?...
Thiên Nam cũng không quấy rầy lão nhiều lữa liền từ biệt rồi ra khỏi thức hải:
“Tổ tông ngài an ổn tĩnh dưỡng, ta ra ngoài còn chuẩn bị độ kiếp. Mong ngài sớm ngày khôi phục, ta không quấy rầy lữa. ”
“Được rồi, được rồi ngươi đi đi, nhớ tu hành cho tốt , còn về phần truyền thừa, công pháp từ từ ta sẽ dạy cho ngươi sau. ”
Thấy vậy Thiên Nam cũng không nóng vội, liền cáo biệt rồi rời đi. Sau khi hắn đi kỳ lân hồn kia mới thở dài nói. Nhưng sau khi hắn đi ngài liền đặt một tầng cấm chế làm cho hắn cũng không nghe thấy hay cảm nhận được 1 bộ phận của thức hải nơi kỳ lân hồn ở:
“Quả thật đúng là vận mệnh chêu đùa a, số phận thật oan khổ, vận mệnh hắn gánh vác quá nặng, còn hơn cả ta. Cũng may thiên đạo có lương tâm hắn cùng người mình thương yêu không bị chắc trở mỗi người một ngả như ta. Được rồi số kiếp sắp tới ta có thể phá lệ giúp ngươi 1 tay. ”
Sau khi Thiên Nam vừa tỉnh lại khung cảnh thâu thiên địa ám, trời long đất nở uy áp kinh khủng cũng không còn lữa. Kỳ lân ảnh trên cao cũng được hắn thu vào người làm hắn cảm thấy mọi thứ mà hắn có trên cơ thể đều dường như được nâng cấp, trở lên mạnh mẽ và khủng khiếp hơn. Vì thế tốc độ tu hành và thực lực của hắn cũng theo đó mà cải thiện. Nói chung trên người hắn phương diện nào cũng trở lên tốt hơn.
Bên ngoài mọi người cũng bắt đầu trở lại minh mẫn, thoát khỏi sự hoảng loạn và ngỡ ngàng. Ai lấy đều thi nhau bàn tán.
“Xem kìa cuối cùng tẩy lễ cũng kết thúc, Thái tử cũng hoàn thành tẩy lễ rồi. Tính ra đã hơn 4 tháng. ”
“Thật quá kinh diễm, đặc biệt là huyết mạch chi lực của thái tử cũng quá mạnh mẽ, các ngươi nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh xem, cả uy áp mà nó mang lại lữa, vượt xa tất cả mọi loại uy áp khác.”
“Ừm quả thật quá kinh khủng, đặc biệt là thứ uy áp kinh khủng kia, nó quá ghê gớm, khiến cho chúng ta như mất đi hồn phách. Ta cảm tưởng như đứng trước nó mọi vật chỉ là con xâu, cái kiến. ”
“Quả đúng là thế đứng trước nó ta cứ ngỡ như đứng trước lão tổ vậy, quá khủng khiếp, quá mạnh mẽ giống y kỳ lân thật ”
“Ùm uy áp, và thực thể còn mạnh mẽ hơn cả của Thái tử phi ấy chứ, chắc chắn phẩm cấp còn cao hơn cả tuyệt phẩm các ngươi đoán xem là bậc gì, chắc chắn vượt xa tưởng tượng a”
“Quả đúng là tuyệt thế thiên tài của gia tộc mà, đúng là người mạnh nhất thế hệ trẻ có khác. Ngài sẽ sớm đưa gia tộc ta đến đỉnh vinh quang một sớm 1 chiều a. Thật là hưng phấn, ước gì ta có thể làm một cánh tay cho ngài. ”
“Hừ, ngươi nghĩ gì người như ngươi mà xứng làm thuộc hạ cho thái tử sao, kẻ đó phải là ta, là ta. ”
“Hức, là ngươi cái rắm chó, ngươi còn không xứng là người hầu hạ. ”
“Vị trí đó phải là của ta, hiểu không.”
“ Của ta mới đúng ”
“Của ta”
“......”
Tiếng tranh luận, bàn cãi vẫn tiếp tục vang lên nếu như đây không phải trong gia tộc lũ kia đã nhảy vào phân cao thấp với nhau nhưng ở đây thì lại không thể. Tại một nơi cách trung tâm quảng trường không xa Thiên Thành cũng kinh sợ, đầy thán phục:
“Quá kinh khủng, huyết mạch này có lẽ gần như độc nhất vô nhị, xưa nay may ra cả ức tỷ năm mới có. ”
Thấy vậy Phong Hành cũng không khỏi xúc động :
“Đại ca đúng là tuyệt thế yêu nghiệt, thiên tư đã ít người địch nổi rồi, mà huyết mạch còn quái thai như thế, vậy chả phải vô địch lớp tre sao. Từ nay, có lẽ chúng ta không bì kịp rồi. ”
Tại tượng đá kỳ lân Phong Tiểu Bạch vô cùng vi sướng, nở nụ cười đầy mãn nguyện, nhưng cũng không quên tăng cường cảnh giác:
“Haizzz, thật chớ chêu không biết chút lữa sự việc đó xảy ra niềm vui đó có còn hay không, thôi được rồi dù có chả giá đắt ta cũng sẽ giúp chúng ở bên nhau. ”
Sau đó ông lại nhìn về phương trời xa xăm như nhìn thấu tất cả sự việc, sẵn sàng đối diện mọi đe dọa, hiểm nguy. Cũng như cảnh báo 1 số kẻ trong tối.
9
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
