Chương 9
Người so với người tức chết
Trần Thiên đi tới một cánh rừng, nơi này có khá là nhiều cây xanh để bản thân có thể luyện tập khinh công. Khi mới sinh ra chưa được bao lâu trẻ con đã muốn chạy nhưng lại té sấp mặt, thế nên nó phải học từ bò tới đi rồi cuối cùng mới chạy được. Trần Thiên cũng như vậy. mong muốn được khinh công sớm nên bản thân đã luyện tập bằng cách chạy nhảy từ cành cây này sang cành cây khác. Cái kết sau vài ngày luyện tập là Trần Thiên té sấp mặt mấy lần.
- Dục tốc bất đạt.
Chợt câu nói của sư phụ hiện lên trong đầu.
- Đúng mình đã quá tự tin, bản thân mình cần phải khắc phục ngay nếu không tiền đồ sau này của mình sẽ bị hủy vì cái tính nôn nóng không kiềm chế được đó.
Trần Thiên tự nhủ với bản thân rồi tìm cách để có thể di chuyển tốt ở trên cây.
- Đúng rồi trẻ con muốn chạy thì phải tập bò, khi bò đã tốt thì bắt đâu tập đi, khi đi được thì chả phải bắt đầu chạy được rồi sao ?
Trần Thiên dựa theo ví dụ đó và lật tìm xem quyển thân pháp có cách nào không ? Trời không bao giờ phụ nỗ lực của con người, Trần Thiên đã tìm ra cách để thực hiện nó.
Đầu tiên là phải giữ vững thăng bằng được khi đứng bằng hai chân trên cành cây cao. Thứ hai chính là khi nhảy từ cành cây này sang cành cây khác phải chuản xác không được có độ sai lệch quá lớn. Thứ ba là cần phải bậc xa, nhảy cao . Và cuối cùng chúng ta đã có thể tập di chuyển trên cây được rồi sao ! Dựa theo các bài tập riêng lẻ đó Trần Thiên bắt đầu luyện tập.
Lý thuyết thì tốt rồi đó còn thực hành được hay không là một chuyện khác. Vậy nên sau hơn một tuần luyện tập các bài riêng lẻ đó giờ đây Trần Thiên kiểm tra thử nó có hiệu quả không.
Nhảy lên một cành cây và bắt đầu di chuyển, có lẽ do chưa kịp thích ứng nên Trần Thiên đã té sau vài lần di chuyển. Nhưng sau đó chình là màn thể hiện kỹ năng đi trên cây của bản thân.
- Tốn sức quá.
Đó là những gì Trần Thiên cảm thấy sau một hồi di chuyển trên cây. Giờ đây quyển thân pháp bắt đầu phát huy tác dụng khi đã chỉ những điểm nào cần khắc phục để có thể tiết kiệm được sức lực.
Xuân đi hạ đến, sau ba tháng cực khổ luyện tập thân pháp giờ đây Trần Thiên bắt đầu luyện tập chiêu thức thứ ba.
- Hành Không !
Trần Thiên hét lên và bắt đầu thể hiện trình độ cá nhân vào một con heo rừng.
Sau khi hất tung con heo lên, Trần Thiên bắt đầu di chuyển mà mắt thường không thể nào nhìn rõ, chợt trái, chợt phải, chợt trên không và mỗi khi Trần Thiên biến mất cũng là lúc con heo ăn trọn combo quyền cước vào người mà không kịp ú ớ gì cả.
Và thế là tối hôm nay gia đình của Trần Thiên sẽ có món thịt heo rừng bảy món để ăn.
Đối với Trần Thiên đây là gia đinh thứ hai của bản thân, cũng là gia đình đầu tiên của bản thân ở thế giới này. Hoàng lão như một người cha hiền hậu vậy,từ chăm lo cho đứa con bị què rồi sau đó truyền thụ võ công và chỉ dạy đủ điều cho bản thân. Tiểu Hoàng thì như một người em chưa được bao nhiêu tuổi chỉ thích ăn, ngủ và vui chơi…
Nghĩ tới đây bất chợt Trần Thiên trầm mặt:
- Cha, mẹ ! Từ khi con đi mọi người có khỏe không. Con nhớ hai người nhiều lắm !
Chớp mắt một cái lại một tháng nữa trôi qua, giờ đây chiêu Liên Sát Quyền và Liên Vũ Cước đã đạt đến cảnh giới đại thành, chiêu Hành Không đã đến cảnh giới tiểu thành.
- Sư phụ, con đã luyện Hành Không đến cảnh giới tiểu thành. Người xem con có thể bắt đầu luyện Huyết Vũ được chưa.
Trần Thiên đầy hy vọng nói.
- Con hãy thi triên chiêu thức cho ta xem ?
Hoàng lão bất ngờ nói.
Nghe sư phụ nói vậy Trần Thiên không do dự đi đến bên cạnh một tảng đá lớn khoảng 500kg bắt đầu thi triển Hành Không. Chỉ trong vòng 5 giây một tảng đá to lớn đã bị Trần Thiên dùng Hành Không đánh thành từng mảnh nhỏ bay tứ tung.
Trần Thiên thi triển chiêu thức quay qua nhìn sư phụ thì chỉ thấy ông đang há hốc mồm. – Sư phụ, có phải đá văng trúng người hay không ?
- Sư phụ, người không sao đó chứ ? Trần Thiên lay lay thân hình Hoàng lão. Tới lúc này Hoàng lão mới chợt tỉnh lại.
- Giỏi. Bây giờ ngươi có thể luyện Huyết Vũ rồi.
Trong lòng cuả lão bây giờ đang thầm chửi lão Thiên.
- Đúng là người so với người tức chết mà. Nhớ năm xưa… haizzz
Hoàng lão giải thích cách luyện Huyết Vũ cho Trần Thiên nghe.
- Con muốn luyện thành huyết vũ trước hết hãy làm quen với nguyên lí hình thành vòi rồng.
- Làm cách nào để biết ạ ? Trần Thiên thắc mắc hỏi.
- Con đi theo ta.
Nói xong Hoàng lão cất bước đi, Trần Thiên cất bước đuổi theo. Điểm đến của Hoàng lão chính là một con sông có mặt nước phẳng lặng.
Hoàng lão cho tay xuống nước rồi làm động tác tạo lốc xoáy rồi từ từ xoay tay cổ tay. Mới đầu sư phụ chỉ tạo được một vùng nước biến động nhẹ theo hình xoắn ốc nhưng theo thời gian động tác xoay tay ngày càng nhanh hình xoắn ốc ngày càng rõ và dần hình thành nên một vòi rồng nhỏ ở trong nước.
Hoàng lão đứng dậy nhìn Trần Thiên nói:
- Con nhìn rõ chưa ?
- Dạ rõ rồi sư phụ.
- Vậy ta có một câu hỏi giành cho con.
- Đệ tử xin lắng nghe.
- Ta hỏi con, con người có thể tự bản thân tạo ra vòi rồng được không ?
- Dạ thưa sư phụ là không ạ.
Hoàng lão cũng không bất ngờ gì với đáp án này cho lắm vì lão hiểu đệ tử của lão là một người thông minh.
- Vì sao con lại trả kêu là không ?
- Dạ thưa sư phụ, với con người thì bản thân họ không thể nào tạo ra được vòi rồng muốn tạo ra được vòi rồng thì bản thân họ cần phải mượn ngoại lực. Khi nãy sư phụ tạo ra được một vòi rồng nhỏ ở trong nước là vì sư phụ đang mượn lực của nước.
4
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
