Chương 7
Liên song quyết
Trần Thiên hằng ngày vẫn tập luyện theo chế độ mà sư phụ đặc ra, ngày qua ngày sức lực và tốc độ của Trần Thiên ngày càng được cải thiện. Ba tháng sau, giờ đây Trần Thiên đã tự luyện tập một mình, chỉ trong buổi sáng mà bản thân đã có thể hoàn thành hết các bài tập. Theo những gì sư phụ nói:
- Khi con đã hoàn thành bài huấn luyện này trong một buổi sáng thì con đã bước một chân vào cánh cửa của cảnh giới nhập môn. Khi đó sức lực và tốc độ sẽ tăng đột biến dẫn tới thân thể không kịp thích ứng gây ra những tổn thương nghiêm trọng. Để khắc phục điều đó con phải luyện thân.
- Bài huấn luyện số 4 luyện thân
Không mặc gì và ngâm mình dươi thác nước liên tục trong hai canh giờ.
Điều kiện thác nước: Cao 7m ( met ) trở lên, nước phải chảy siết liên tục.
Trần Thiên nhớ lại những gì sư phụ nói rồi lên núi tìm kiếm thác nước. Sau hơn một giờ tìm kiếm, một thác nước phù hợp với điều kiện đã xuất hiện trong mắt Trần Thiên. Không chần chờ gì, bản thân cởi phanh hết quần áo rồi ngâm mình trong thác nước.
Mới đầu Trần Thiên còn đứng được trong thác nước nhưng chỉ sau hai phút bản thân đã quỵ xuống sau đó bản thân chịu không nổi nữa nên nằm xuống luôn.
Áp lực rất lớn, nguồn nước ở trên cứ liên tục ập xuống đánh tan tác vào khắp cơ thể của bản thân
- Rát quá, nặng quá, đau quá. Đó chính là cảm giác mà thân thể của Trần Thiên đang nhận phải.
Không cam chịu trước số phận, Trần Thiên cắn chặt răng nhích người lên từng tý từng tý một những cũng chỉ cách 4cm so với mặt đá mà thôi. Đây đã là cực hạn của Trần Thiên cho nên bản thân không thể nào tiến thêm được nữa, nếu muốn tiến thêm thì phải cần thời gian.
Và khi thời gian trôi đi cũng là lúc các bài huấn luyện được nâng cao.
Một năm trôi qua, trong một cánh rừng nọ, có một người đang bị một con hổ đuổi theo. Sức người thường làm sao chạy bằng một con hổ to lớn nên chẳng mấy chốc con hổ đã đuổi kịp người đó.
Lo nhìn con hổ đuổi ở đằng sau mà chú ý phía trước, người đó vấp dây rừng té lăn ra đất. Đến lúc này người đó đã tuyệt vọng và chấp nhận án tử thì bất chợt một bóng người thanh niên dùng một tốc độ không phải là của con người lao tới và chỉ thấy con hổ bị đánh bay ra xa 5m. Không đợi con hổ kịp tỉnh dậy, người thanh niên đã lao tới đánh. Chỉ trong vòng chưa tới 2 phút, một con hổ to lớn đã bị người thanh niên đánh chết đi.
Người thanh niên đó chính là Trần Thiên sau hơn một năm luyện tập võ công.
Trần Thiện đá đá vào xác con hổ xem thử nó còn sống hay không:
- Hổ gì yếu xìu vậy, chán thật.
Nói rồi vác xác con hổ chạy đi mặc cho người kia ở sau lưng vẫn đang há hốc mồm chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
- Ủa đây là đâu, tôi là ai, vì sao tôi lại ở đây ?
Quay trở lại Trần Thiên, sau hơn một năm luyện tập giờ đây Trần Thiên đã là chàng trai 16 tuổi dáng người cao 1m8 cơ thể rắn chắc. Liên song quyết đã đạt cảnh giới tiểu thành. Hiện tại Trần Thiên có thể chạy với tộc độ 100m trong vòng 5 giây, lực lượng của bản thân đã lên tới 200kg, tốc độ ra quyền cước người bình thường một thì bản thân đã đánh được năm lần.
Phải nói Trần Thiên đã lên một cấp bật mới không phải người bình thường nào có thể so sánh được.
Trần Thiên vác xác con hổ về để tối nay làm bữa tối. Ăn xong, Trần Thiên nhìn Hoàng lão nói
- Con đã đạt được cảnh giới tiểu thành, con muốn thử sức xem con và sư phụ còn cách nhau bao xa.
- Được ta cũng muốn xem con tiến bộ tới mức nào rồi.
Trần Thiên và Hoàng lão bước ra giữa sân, hai người lao vào nhau đấm đá túi bụi.
- Liên sát quyền ( chiêu thức đầu tiên trong Liên song quyết ). Chiêu thức này làm tăng sát thương đánh tay lên mục tiêu và tăng tốc độ đánh.
Hai tay Trần Thiên nở to ra, những đường gân nổi lên bắt đầu đánh từng quyền từng quyền vào người Hoàng lão nhưng đều bị Hoàng lão bắt được và bị phản công.
Trần Thiên bị đánh một bạt tai nổ đom đóm.
- Liên vũ cước ( chiêu thức thứ hai của Liên song quyết ). Người thi triển chiêu thức sẽ nhảy lên và trong vòng 2 giây sẽ giáng những cú đá từ trên cao xuống đối thủ, tăng gấp đôi sát thương gây ra và tăng tốc độ đá.
Các cước được Trần Thiên thi triển đều bị Hoàng lão né tránh, đột nhiên tay của Hoàng lão phản ứng chậm đi không đỡ được cước cuối cùng của Trần Thiên nên đã ăn trọn cú đá từ trên cao.
Hoàng lão trúng một cước của Trần Thiên hộc máu ngã ra đất. Trần Thiên thấy vậy hoảng hốt lao tới đỡ sư phụ.
- Sư phụ người không sao chứ ? ( Thằng này đánh sư phụ hộc máu rồi mà còn hỏi có sao không =)) )
- Ngươi tên đệ tử bất hiếu này không thấy ta đã gần đất xa trời rồi hay sao mà ra tay nặng thế.
Tuy nói vậy nhưng Hoàng lão vẫn cười nói với Trần Thiên:
- Hậu sinh khả úy .
- Cảm ơn sư phụ đã nhường !
Trần Thiên sắc mặt lo lắng đỡ Hoàng lão vào giường nằm nghỉ rồi sau đó chạy đi lên núi kiếm đồ bổ về cho sư phụ tịnh dưỡng.
Khi về trên tay Trần Thiên là hai con thỏ rừng cùng với các loại thảo dược bổ khí huyết như: Kim sang dược, nhân sâm… Sau đó đem đi hầm lại với nhau.
Một nồi canh thỏ hầm được được Hoàng lão cùng Tiểu Hoàng ăn sạch. Ăn xong Tiểu Hoàng như cảm thấy còn chưa đã nên vẫy vẫy cái đuôi, lưỡi thè ra rồi nhai lại mấy cái xương thỏ.
6
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
