ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Thiên nhãn

Nói về ông nội của tôi một chút, sau khi lão nhân gia trải qua chuyện vui rồi lại chuyện buồn như vậy, phải nằm trên giường một tháng mới hồi phục được, lần này ông không có tìm vợ cho chú ba nữa. Trước tiên lén lút cầm ngày sinh tháng đẻ của chú ba tìm cao nhân tính một quẻ. Quẻ bói có hai câu: một cánh chim nhạn tự bay về nam, uyên ương khó thành đôi. Ý nói chú ba có mệnh khắc thê trăm năm khó gặp.

Nhớ tới kết cục của hai người thím ba, ông nội của tôi nhận mệnh, gọi cha của tôi, chú hai cùng vài người cô cùng thảo luận đối sách. Trước mắt xác định chú ba tôi mang mệnh khắc thê, quyết định cho chú ba nhận con nuôi. Chỗ béo bở không cho người ngoài, chú hai tôi ra chủ ý, gọi tôi và con trai của chú hai đến.

Chú hai lấy ra một cái hộp chứa đầy đậu xanh, ở trước mặt mọi người ném vào một viên đậu đỏ, đậy nắp lắc hộp mấy lần. Xem tôi và con trai của chú ai có thể tìm ra hạt đậu đỏ trước. Em họ của tôi nửa ngày đều không tìm được, tôi chỉ tùy tiện lay hai lần, đậu đỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Liền như vậy, từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu gọi chú ba là cha, gọi cha mình là đại gia. (nhiều năm sau này tôi mới phát hiện, em họ kia của tôi trời sinh bị mù màu đỏ lục), mãi đến tận khi tôi mười tám tuổi thành niên, chú ba mới để tôi một lần nữa sửa lại xưng hô.

Sự tình của chú ba thôi thì nói đến đây thôi, hãy nói một chút sự tình của tôi.

Nghe mẹ tôi nói, tôi vừa sinh ra đã mở to mắt, lúc sinh ra đời làm cho mấy bà hộ sinh bị dọa sợ.

Lúc vừa ra đời tôi còn khóc vài tiếng, nhưng khi hộ sĩ đem tôi từ nước nóng trong bồn ôm đi ra, liền nghe tôi "khúc khúc" cười, còn duỗi tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay của cô. Cô hộ sĩ run tay một cái, suýt chút nữa ném tôi xuống đất.

Hồi đó người khác đều nói tôi là điềm xấu, thậm chí có người khuyên cha mẹ tôi ném tôi đi xa xa, nói tôi là yêu nghiệt sẽ nguy hại thôn xóm. Có điều sau khi người kia bị ông nội tôi mắng đuổi đi, ông nói mấy câu giúp cha mẹ tôi an tâm “Con trai bất phàm, tất nhiên dị sinh. Còn nữa, nó là trưởng tôn, muốn ném? Tôi con mẹ nó xem ai dám ném!"

Một điều nữa là tôi sinh ra thì đã cười, ông nội liền đặt cho tôi cái tên Thẩm Lạt.

Tôi nói đặc biệt sớm, sáu tháng đã gọi "Ông nội, bà nội, ba ba, mẹ mẹ". Nghe mẹ tôi nói, lúc đó ông nội của tôi mừng rỡ trên mặt đều nở hoa. Vì điều này, lão nhân gia lại chạy đến nhà cái người đòi ném tôi đi mắng cho một trận.

Mãi cho đến khi tôi sáu tuổi, tâm trí của tôi so với những đứa trẻ bình thường đều phát triển hơn. Vốn đều cho rằng tôi là thần đồng của Thẩm gia. Mãi đến tận lần đó khi xảy ra sự tình “Dì ở dưới gầm giường” thì mọi chuyện mới thay đổi.

Nghe mẹ tôi nói, tôi từ nhỏ đã có tật tự mình nói chuyện với không khí, bọn họ vốn cho rằng đó là đứa nhỏ đang lầm bầm lầu bầu, ở trong nhà cũng không để ý. Mãi đến tận một lần, mẹ tôi đem tôi từ dưới gầm giường lôi ra, hỏi tôi làm gì trong đó? Tôi chớp chớp mắt, nói dưới gầm giường có một bà dì, nói bà rất buồn muốn tôi chơi cùng. Mẹ tôi đem ga giường xốc lên, phía dưới đen ngòm cái gì cũng không có, lúc đó toàn bộ tóc gáy trên người đều dựng đứng.

Ngày đó trong thôn có một nhà đang xây, cha tôi đi giúp đỡ, trong nhà chỉ có hai mẹ con chúng tôi. Mẹ ôm tôi run rẩy, run lập cập chạy đến nhà ông nội. Ông nội sau khi hỏi rõ sự tình, lại tự mình đi đến nhà tôi quay một vòng. Sau đó trở về hỏi tôi đã nhìn thấy cái gì? Tôi đem chuyện dưới gầm giường nói ra, còn nói thêm một câu cuối "Dì kia vẫn ở trong nhà con, dì không cho con nói." Lần này đến phiên ông nội của tôi lạnh sống lưng.

Ông nội kêu người gọi cha tôi trở về, chúng tôi ở nhà ông một đêm. Ngày thứ hai ông nội từ bên ngoài mang về một ông lão hói đầu, hai người họ đi đến nhà tôi ngồi đợi rất lâu, mặt trời xuống núi mới trở về.

Vừa vào nhà ông lão liền đi thẳng đến chỗ tôi, đầu tiên là nhìn đỉnh đầu tôi hồi lâu, lại hỏi tôi là thời điểm nào nhìn thấy những thứ đó. Cuối cùng lại ở trong lòng bàn tay viết vài chữ, nắm chặt nắm tay hỏi tôi có thể thấy hay không.

Thời gian qua đi nhiều năm, mẹ tôi vẫn còn nói với tôi về cảnh tượng đó, "Khi đó con không biết chữ, nhìn nắm tay chỉ liên tục cười. Sau đó ông nội con tìm khối than củi, để cho con vẻ lên mặt đất. Con cầm khối than viết lên mặt đất một chữ “Nhân”. Cao nhân mà ông nội tôi mời (chính là người đoán mệnh cho chú ba) vỗ tay cười ha ha. Mở bàn tay ra, chính là một chữ “Nhân”. Ông nôi tôi ngơ ngác không hiểu, sau đó cao nhân mới giải thích, nói “Con trời sinh đã mở thiên nhãn, có thể phân biệt Âm Dương, còn có thể giao lưu với quỷ thần."

"Người cao nhân kia muốn thu nhận con làm đồ đệ, thiên phú tốt như thế mà không tận dụng sẽ lãng phí (sau đó tôi mới biết ông ta là một đạo sĩ, chỉ là tóc di truyền bị hói, nhìn giống như hòa thượng), ông nội con không chịu, nói con là trưởng tôn của Thẩm gia, còn phải nối dõi tông đường, sống thật khỏe mạnh, có điều mỗi ngày nhìn thấy mấy thứ đồ kia cũng không tốt. Ông nội con nhờ cao nhân nghĩ ra một biện pháp. Dùng máu chó mực cho con gội đầu, nói Thiên Nhãn sẽ đóng lại. Vì chuyện này mà cao nhân còn không vui, đáng tiếc khối ngọc thô chưa mài dũa. Sau đó cha con đem đại hắc của chú hai ra làm thịt, dùng máu chó gội đầu cho con. Sau này chưa từng nghe con nói lại nhìn thấy những thứ đó."

Chuyện bà dì dưới gầm giường, tôi thật sự không có ấn tượng. Có điều sau khi tôi đi theo chú ba, đúng là phát sinh một chút chuyện khó mà tin nổi.

Khi đó tôi trên sơ trung, cùng chú ba sống trong đại viện của quân đội. Từ lúc tôi dời vào nhà chú ba, có nhìn thấy một cái hộp gỗ được khóa kín. Hỏi chú ba mấy lần bên trong là đồ vật gì, chú ấy đều không nói. Sau một quãng thời gian, tôi cũng lười hỏi, đã từng muốn đem hộp gỗ cạy ra nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ trừng mắt nhìn của chú ba, tôi lại không xuống tay được (ngoại trừ ông nội, tôi chỉ sợ chú ba).

Hồi lúc tôi lên sơ trung, bài tập so với hiện tại đơn giản hơn nhiều. Thêm vào tính cách tôi không ngồi yên một chỗ, thường thường một tuần lễ sẽ có hai, ba ngày cùng bạn bè đi bơi, không thì đi lên núi hái dâu tằm ăn. Vì chú ba không có đánh tôi.

Có một lần, tôi cùng bạn học hẹn nhau đi bơi. Ngày đó tôi tới sớm nhất, người còn chưa tới, trước tiên cởi sạch tiến vào trong bể nước bơi một vòng. Lúc này bạn học đến, tôi liền hướng về bên bờ bơi đi. Chỉ một chút là vào bờ, đột nhiên, tôi cảm thấy có một bàn tay chặt chẽ nắm lấy cổ chân mình, đem tôi kéo vào giữa hồ nước. Tôi sử dụng sức lực từ thời bú sữa mẹ luôn mà vẫn không thể trốn thoát được.

Bạn học ở trên bờ nhìn thấy tôi lặn hụp lên xuống, còn tưởng rằng tôi rút gân, bảy, tám bạn học nhảy xuống đem tôi kéo lên bờ. Sau đó nghe bọn họ nói, lúc đó có cảm giác như đang kéo co vậy, có một nguồn sức mạnh dằn co cùng bọn họ, muốn cướp tôi đi.

47

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.