Chương 24
Truyền Tống Trận
Chương 24: Truyền Tống Trận
Trong lúc tất cả mọi người còn đang bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra vừa rồi thì một tiếng nổ lớn phát ra từ lối vào bí cảnh.
ẦM! ẦM! BÙM! BÙM!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng một lão già của thế hệ trước. Chợt lão lên tiếng nói
"Bí Cảnh đã mở rồi, tất cả mọi người chuẩn bị tiến vào thôi"
Nói xong lão liền phân phó cho hậu bối của lão, rồi bọn chúng cảnh giác từ từ đi vào bí cảnh, thấy cảnh này tất cả mọi người ở đây cũng không chần chừ gì nữa.
Vội vàng bước theo sau đám người đi trước, cứ như vậy người người nối tiếp nhau đi vào không ngừng.
Lúc này Lăng Chí Vỹ từ trên đùi của Hàn Tuyết Linh ngồi dậy, đôi mi khẽ nhíu lại, cặp mắt hắn nhìn chăm chú vào lối vào bí cảnh.
Lúc này tất cả mọi người đều tò mò không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa, tất cả mọi người cũng không làm phiền hắn suy nghĩ.
Một lát sau…
Chợt hắn đứng dậy nói
"Vào thôi!!!"
Nghe hắn nói vậy cả nhóm liền gật đầu đồng ý nhanh chóng đứng dậy bước về hướng lối vào.
Lúc này phía xa xa có một bạch y thiếu nữ đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Tuyết Kỳ đang chăm chú nhìn hắn, thấy vậy hắn thở dài một tiếng.
Sau đó hắn bước thẳng vào bí cảnh không thèm quay đầu nhìn lại nàng một cái, thấy vậy nàng cũng thầm thở dài trong lòng một cái.
Cả hai đều không hiểu chuyện gì xảy ra với hai người họ cả, nếu bây giờ mà hai người nói chuyện với nhau cũng không được gì, mà còn rắc rối hơn nữa, nên thà không gặp thì hơn.
Nàng cũng hiểu điều đó hắn cũng hiểu nên cả hai chỉ lẳng lặng tiến vào bí cảnh mà thôi.
Khi Lăng Chí Vỹ vừa bước đến lối vào của bí cảnh thì…
Vù!...Vù!...
Một làn khói đen bí ẩn kéo tới bao quanh tất cả những người ở đây, lúc này những tên tản tu định lén lút tiến vào bí cảnh tìm cơ duyên.
Không ngừng bị làn khói đen kia bao quanh, làm rối loạn tâm trí của họ khiến không ngừng la hét trong đau đớn, như sống không bằng chết vậy.
Nhưng chả ai thèm quan tâm đến họ cả, còn những tên con cháu thế gia lúc này đều lấy ra Bất Xâm Đan đã được gia tộc hoặc tông môn chuẩn bị sẵn cho họ.
Tất cả đều nuốt Bất Xâm Đan vào bụng, sau đó đi qua làn khói dễ dàng không bị ảnh hưởng gì cả, khi vừa bước đến ngay trước lối vào thì chợt tất cả mọi người đều dừng lại. Một tên hiểu biết rộng lên tiếng
"Đây là…không thể nào sai được, đây chính là một cái truyền tống trận!"
Khi tất cả mọi người nghe nói đến câu truyền tống trận sắc mặt đều biến đổi, người thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, người thì lo lắng, người thì tò mò, phải biết truyền tống trận chỉ có những di tích thượng cổ mới có truyền tống trận được thôi.
Chứ thời đại hiện tại các truyền tống trận đã bị thất truyền cả rồi, hơn nữa không chỉ truyền tống trận còn rất nhiều thứ bị thất truyền như Đan Phương, Công Pháp, rất nhiều thứ đã bị phai mờ bởi năm tháng.
Trở lại hiện tại, nếu là một truyền tống trận thì không có gì làm bọn họ lo lắng cả, nhưng họ lo lắng đây là một truyền tống trận của một bí cảnh chưa được khám phá đấy.
Nó có thể truyền tống đến bất cứ đâu lỡ nó truyền tống đến nơi nào đó nguy hiểm thì sao?.
Nhưng nếu muốn vào thì phải vào truyền tống trận này, đó chưa phải là tất cả vấn đề, chuyện mà bọn họ lo lắng nhất là khi truyền tống có thể sẽ bị tách khỏi đội.
Phải biết nếu vào bí cảnh mà chỉ có một mình mà gặp yêu thú thì chưa nói, sợ nhất là gặp con người kia kìa, phải biết đây là tầm bảo, giết người đoạt bảo là chuyện bình thường.
Nhưng nếu có đồng đội sẽ an toàn hơn nhiều, nếu gặp phải đội của kẻ thù mà chỉ có một mình thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Nghĩ đến đây rất nhiều người đều rùng mình một cái, nhưng đã đến bước này rồi không thể nào lùi bước được nữa rồi. Chợt một tên thiếu niên cao lớn lên tiếng
"Một lũ nhát gan, nếu sợ thì cứ về bú ti mẹ của các ngươi đi, lão tử sẽ tự đi vào đây"
Nói xong hắn liền bước vào truyền tống trận, chợt một âm thanh từ truyền tống trận vang lên
”VÈO!!!....”
Chợt tên thiếu niên cao lớn kia biến mất không còn thấy một chút dấu vết nào của hắn nữa, thấy vậy từ tất cả mọi người hít sâu một hơi, sau đó cũng bắt đầu từ từ bước vào truyền tống trận.
Có người thì hy vọng nó sẽ truyền tống cả đội, nên bước vào theo nhóm, cũng có người tự bước vào một mình.
Không hiểu là muốn thể hiện hay là thực sự có thực lực đó nữa, nhưng dù sao tất cả bọn họ đều bị truyền tống đi đâu đó bên trong bí cảnh.
Nhóm của Lăng Chí Vỹ từ từ bước lại gần truyền tống trận, cả nhóm nhìn nhau liền cùng nhau gật đầu, bước vào truyền tống trận.
Chợt ánh sáng từ truyền tống trận bắt đầu lóe lên, sau đó dần dần ảm đạm đi, bóng người của nhóm người bọn họ liền biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Còn Lăng Chí Vỹ chớp mắt một cái đã ở một khu rừng rậm rạp, bên cạnh hắn lúc này không có lấy một bóng người, lúc này hắn đã rõ ràng về truyền tống trận đó rồi.
Cái truyền tống trận đó là truyền tống ngẫu nhiên mỗi người nên không thể nào cùng truyền tống được.
Giờ thì chỉ chơi trò tụ họp mà thôi, nhóm nào tập hợp đủ thành viên trước nhất thì nhóm đó sẽ dễ dàng tiêu diệt những nhóm khác hơn.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi lo lắng cho Lâm Duy, vì tên tiểu tử này chỉ mới đột phá luyện hồn cảnh cách đây không lâu mà thôi.
Còn về Hàn Tuyết Linh hắn rất là an tâm về nàng, vì nàng là luyện khí tầng 4 hậu kỳ nếu đối thủ mà nàng còn không thể đánh bại được thì hắn làm sao mà đánh bại nổi.
Hắn suy nghĩ không biết nên tập hợp với nhóm trước sau đó mới đi tầm bảo, hay là hành động một mình luôn đây.
Hắn nghĩ xong liền quyết định cái gì đó, sau đó liền quan sát xung quanh, xung quanh hắn lúc này là một khu rừng rậm rạp không có một chút ánh sáng mặt trời chiếu tới được.
Hắn quan sát xung quanh, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, chợt hắn cắm đầu chạy về phía đông.
Chạy khoảng nửa tiếng sau bỗng hắn dừng lại...
Hắn đứng trên một cành cây to nhìn xuống dưới một cái hang động, hắn suy tư một lát sau đó nhảy xuống đứng trước cửa hang động.
Nhìn vào bên trong hang động, hang động này từ bên ngoài nhìn vào rất là sâu hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào bên trong căn bản là không thấy gì cả. Hắn nghĩ nghĩ sau đó tự nói
"Không thể nào, làm sao ở đây lại có nó được chứ?" Hắn lắc đầu liên tục như muốn phủ nhận thứ gì đó.
Sau đó hắn như đã quyết tâm được thứ gì đó, liền không chút do dự đi vào trong hang động, bên trong hang động cũng như từ bên ngoài nhìn vào bên trong vậy tối om chả có tí ánh sáng nào chiếu vào đây cả.
Hắn đi được một đoạn chợt dừng lại im lặng như là lắng nghe thứ gì đó hắn nhẹ nhàng bước theo âm thanh mà hắn đang cố nghe đó.
Chợt hắn dừng lại trợn tròn mắt nhìn, trước mặt hắn lúc này có một bầy dơi có màu đỏ như máu đang không ngừng bay qua lại trong hang động, với số lượng này phải đến vạn con à không triệu con mới đúng, Lăng Chí Vỹ kinh ngạc hét lên trong lòng
”QUỶ HUYẾT THỬ”
Quỷ Huyết Thử là loài dơi quỷ chuyên hút máu của con người và ma thú để sống, một khi bị bọn chúng nhắm tới tất cả bọn chúng sẽ cùng nhau hút khô kẻ đó cho đến thành thây khô mới thôi.
Chúng bao quanh một con dơi có thân hình màu đỏ rực máu, đầu nó màu đen bóng đôi mắt đỏ huyết tinh đáng sợ.
Nó đang ngồi cạnh một cái rương có màu đen bóng nhưng nếu nhìn kỹ thì chiếc rương như đang phát ra một loại kim quang màu vàng rực rỡ
Lăng Chí Vỹ lại càng kinh ngạc hơn nữa, lần này hắn không nhịn được mà hét lên
"QUỶ HUYẾT VƯƠNG”
Chợt bầy dơi tất cả đều nhìn qua hướng Lăng Chí Vỹ đang đứng.
442
19
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
