Chương 20
Thu hối lộ
Đại Gian Hùng
Chương 20: Thu hối lộ
Người dịch: hacythusinh
Ưng Dương vệ đã được thành lập từ khi đế quốc Đại Tùy khai quốc, trãi qua hơn hai trăm năm, thực hành chế độ con kế nghiệp cha. Nhưng... ở thế giới này không có khái niệm về kế hoạch hóa gia đình a! Ưng Dương vệ tuy rằng nói tuổi thọ bình quân rất ngắn, nhưng ở thế giới này, mười lăm mười sáu tuổi kết hôn sinh con là rất bình thường, thậm chí mười hai mười ba cũng có. Cho đến nay, Ưng Dương vệ phát triển có thể nói là vô cùng lớn mạnh, không chỉ bởi vì hai vạn ba nghìn Ưng Dương vệ thường trực, còn vì hơn hai trăm năm qua hết thế hệ này đến thế hệ khác Ưng Dương vệ khai chi tán diệp hậu nhân đã lên tới con số trên mười vạn. Chỉ tính riêng thành Lạc Dương này, người có quan hệ thân quyến với Ưng Dương vệ cũng là đếm không hết! Cho nên tạo thành một vấn đề khi bổ sung danh ngạch đó là 'lang nhiều thịt ít'! Tuy danh tiếng của Ưng Dương vệ rất thối, nhưng ít nhiều gì cũng là một chức quan nha?
Tính riêng đồn thành tây của Ngô Phàm, do xuất động tiêu diệt Di Lặc giáo mà thương vong thảm trọng, tổn thất năm mươi ba người để lại năm mươi ba vị trí trống. Chỉ mới vừa đưa ra tin tức chiêu binh được một ngày mà số lượng nhân tuyển đã đạt tới ba bốn trăm người, nếu qua thêm vài ngày chỉ sợ sẽ lên tới cả nghìn người đi! Cho nên, cái công việc tuyển người này rất dễ đắc tội với người khác, tuyển người này thì đắc tội với người kia.
Ngô Phàm cũng hiểu được việc này, vì vậy lúc Chung Tú đưa ra chuyện mộ binh, hắn đã muốn bo bo giữ mình mà đẩy hết cho Tiễn Thụy. Nhưng bây giờ, không còn cách nào khác, muốn tránh cũng không được, hắn chỉ có thể nhắm mắt cam chịu. Còn phải nghĩ biện pháp, có thể thể hiện ra mặt ngoài sao cho mọi người đều cảm thấy công bằng, công chính, không có lời ong tiếng ve.
Nhưng mà…
Có thể được sao?
Hoàn toàn không có khả năng a!
Trốn ở đồn Bách hộ nhìn danh sách cả buổi chiều, Ngô Phàm nắm sắp tróc da đầu rồi, vì chuyện chọn ai bỏ ai mà khổ không tả xiết.
Sắp tới hoàng hôn, bụng réo liên tục, Ngô Phàm cũng chỉ có thể thu dọn hành trang, nhíu mày lắc đầu mà rời đồn Bách hộ về nhà ăn cơm.
Vừa mới mở cửa, Ngô Phàm liền thấy có mấy thuộc hạ cũ bu lại, gương mặt ngượng ngùng, thiếu một chút đã viết hết tâm sự lên trên mặt.
Nếu mà Ngô Phàm còn không hiểu được lý do thì đúng là ngu như bò.
Khoát tay áo, Ngô Phàm mở miệng trước, nói: "Suy nghĩ của các ngươi ta biết, nhưng loại chuyện này không dễ làm a! Một bước sai là ta bị người khác bắt lấy điểm yếu a, các ngươi đều là lão huynh đệ của ta, thông cảm cho ta khó xử! Còn là chuyện gì, ta không nói, tự các ngươi hiểu được, giao tình chúng ta không nên đặt ở chuyện này, đúng không?"
Đúng vậy! Nhiều người có quan hệ với Ưng Dương vệ như vậy, xử lý không tốt, sẽ tạo thành hậu quả khôn lường, đừng nói là bị người chửi rủa, mất chức rơi đầu cũng có thể xảy ra!
Mấy Ưng Dương vệ bị Ngô Phàm nói đành vội vàng gật đầu, đem hết những gì định nói ra nuốt hết vào trong bụng.
Ngô Phàm thở dài, nói: "Ta về trước, chờ ta làm xong chuyện này lại mời các ngươi uống rượu!"
Vừa đi ra ngoài cửa đồn Bách hộ, đột nhiên có một chiếc xe ngựa từ đâu phóng tới, nhảy ra một tên mập, ngăn cản đường đi của Ngô Phàm.
"Tại hạ An Nguyên Sơn! Đại chưởng quỹ Hoa Nguyệt lâu tại đông thành Lạc Dương!" Thân mặc quần áo bằng tơ lụa, mặt mày đầy phúc khí, vị chưởng quỹ ôm quyền thi lễ, tư thái rất khiêm tốn: "Bái kiến Ngô Đại đội trưởng!"
Hoa Nguyệt lâu là nơi thế nào Ngô Phàm tự nhiên rõ ràng như sấm bên tai, bởi vì đó là một trong những chủ đầu tư lớn nhất của đồn Thiên hộ Lạc Dương. Làm sinh ý da thịt, đánh bạc, ăn uống gì cũng có, là nơi tất cả quan to quý tộc đến mua vui, mỗi ngày có thể nói là 'nhật tiến đấu kim'(1). Hoa Nguyệt lâu kiếm được nhiều tiền như thế, không thể không làm cho một ít người đỏ mắt mơ ước, cho nên mỗi tháng đều biếu cho Ưng Dương vệ một phần tiền đáng kể. Sau khi được Ưng Dương vệ che chở, ai dám tìm Hoa Nguyệt lâu gây phiền toái thì đúng là gan to bằng trời rồi.
(1) nhật tiến đấu kim: mỗi ngày kiếm được một đấu vàng
Ngô Phàm lập tức treo lên nụ cười dối trá, vội vàng hoàn lễ nói: "Nguyên lai là An đại chưởng quỹ! Thất kính! Thật sự thất kính! Ngài đây là..."
An Nguyên Sơn nhìn nhìn bốn phía, tay làm thế mời, mặt cười thật thà, nói: "Nơi này không phải nơi nói chuyện, có thể hay không thỉnh Ngô Đại đội trưởng cùng đi một chuyến?"
Ngô Phàm vội vàng cười nói: "Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ (2)!, An chưởng quỹ nếu đã nể mặt, ta làm sao dám không đi?"
(2)Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ : một câu nói của Mạnh tử, ý chỉ 'Chẳng dám xin, vốn mong chờ được như thế vậy'.
Cùng An Nguyên Sơn ngồi lên xe ngựa hoa lệ, tên nghèo rớt mồng tơi Ngô Phàm cuối cùng coi như cũng thấy được nhà giàu tư thái. Lại nói xe ngựa này bề ngoài không quá mức đặc biệt, chỉ là hơi to một chút, thế nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt! Đệm dệt từ lông dê núi trắng như tuyết, giá trị mấy trăm lượng bạc, vậy mà chỉ dùng lót chân! Những thứ khác xa hoa càng không cần nhắc tới, Ngô Phàm chỉ cảm thấy xung quanh mình toàn vàng và bạc!
Đều nói 'lễ hạ vu nhân tất hữu sở cầu', nhưng chuyện này cũng phải xem cảnh giới, tỷ như lấy An Nguyên Sơn mà nói đi. Rõ ràng hắn vô cùng khôn khéo làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, cũng không sốt ruột vào thẳng vấn đề là mình muốn gì, ngược lại hắn lấy chủ đề mà Ngô Phàm thích ra để bàn luận, cùng Ngô Phàm nói một vài chuyện thú vị xung quanh Lạc Dương, làm cho Ngô Phàm sinh ra hảo cảm.
Xe ngựa lắc lư chạy về phía trước, Ngô Phàm theo cửa sổ xe thỉnh thoãng màn xe bị thổi lên mà nhìn, thầm đoán trong lòng mình đang ở nơi nào. Kết quả, cũng không như Ngô Phàm nghĩ, An chưởng quỹ không dẫn hắn tới Hoa Nguyệt lâu mà lại hướng về phía nhà ở của Ngô Phàm mà đi tới, làm cho Ngô Phàm trong lòng thất vọng... Cùng khó hiểu.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng lại, An Nguyên Sơn cười nói: "Đã đến nơi, Ngô Đại đội trưởng, mời!"
Ngô Phàm không hiểu đầu óc mơ hồ đi theo An Nguyên Sơn xuống xe, đập vào mắt chính là một cái cửa màu đỏ cùng hai con sư tử đá hai bên, tiến vào bên trong, đó là một gian nhà màu lót ngói xanh gồm có hai phòng, cùng với một cái sân rộng được trãi đầy đá xanh. Có điều kỳ quái là, ở đây không có ai, dựa trên tro bụi bám xung quanh có thể thấy nơi này đã lâu không có người ở.
"An đại chưởng quỹ, không biết ý ngài là... "
Ngô Phàm có chút nghi hoặc hỏi.
An Nguyên Sơn cười tủm tỉm vuốt ve cái cằm đầy đặn của mình, nói: "Tại hạ cũng không gạt gì Ngô Đại đội trưởng a! Chuyện là thế này, khuyển tử từ nhỏ ngang bướng, văn không thành võ cũng không giỏi, người làm cha như ta cũng có chút sốt ruột, đối với con trai mình đánh không nỡ, mắng không xong, quả thực là hết cách. Vừa nghe tin Ngô Đại đội trưởng dưới trướng còn thiếu một chân chạy vặt, không biết khuyển tử có may mắn..."
Vừa nói An Nguyên Sơn vừa ung dung móc ra tấm khế đất dâng lên hai tay, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
【 Cũng vì danh ngạch bổ sung Ưng Dương vệ mà tới sao? Không có đạo lý a! 】
Ngô Phàm mắt đảo một vòng, nhìn khế ước nhà trên tay vài lần, lại đánh giá phòng ốc bốn phía, so với gian nhà này, nhà mình đúng là một cái chuồng heo a! Nhưng mà... lễ này không dễ nhận, An Nguyên Sơn là một trong những đại tài chủ ủng hộ phía sau đồn Thiên hộ Lạc Dương, cùng với Thiên hộ, phó Thiên hộ có giao tình không cạn, nếu chỉ muốn đem con gửi vào trong Ưng Dương vệ vậy thì cứ trực tiếp tìm những đại nhân vật kia, dễ như trở bàn tay, việc gì phải tìm cái loại tiểu nhân vật như mình làm gì?
"Xem ra An chưởng quỹ rất hiểu rõ ta đi!" Ngô Phàm tấm tắc đánh giá khế ước nhà, nhưng lại cười nói: "Đáng tiếc ta không dám nhận a!"
An Nguyên Sơn cười híp mắt xoa xoa tay, cười nói: "Ngô Đại đội trưởng đừng quá lo lắng, tại hạ cùng với đồn Thiên Hộ có chút giao tình, Nhưng mà, có câu chuyện cũ kể thật hay, 'Huyền quan bất như hiện quản'(2). Tại hạ tự nhiên sẽ chuẩn bị thông báo một tiếng với bên trên, chỉ là muốn cầu Ngô Đại đội trưởng cho một lời hứa hẹn mà thôi! Huống hồ, dựa trên biểu hiện mấy hôm nay của Ngô Đại đội trưởng có thể nói là công huân lớn lao, làm người ghé mắt, đem khuyển tử đặt dưới trướng của Ngô Đại đổi trưởng cũng là vì ma luyện hắn thành tài mà thôi!"
(2) Huyền quan bất như hiện quản: quan huyện không bằng cấp trên quản lý trực tiếp.
An Nguyên Sơn lời nói khẩn thiết làm cho Ngô Phàm hơi động tâm.
"Ngô Đại đội trưởng, nơi này chẳng qua chỉ là một gian nhà mà thôi, không đáng phải lo nghĩ nhiều như vậy đi?", An Nguyên Sơn tiếp tục khuyên bảo: "Huống hồ... Tai hạ hiểu gần đây Ngô Đại đội trưởng chuyện nhà có chút gian nan, trong nhà thiếu phụ oán giận không ngừng, nếu không thì ta cũng không đặt mua gian nhà này. Ngươi hiện tại là Đại đội trưởng, là một quan nhân chức vụ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bên trên phải hiếu kính, bên dưới phải lung lạc, nhiều việc phải dùng đến bạc, ngược lại nếu cứ dành dụm để mua một ngôi nhà thì không biết phải chờ đến khi nào, lại còn bị thiếu phụ trong nhà oán giận đến bao lâu! Không bằng liền... Nhỉ?"
【 Dọa người a! Đến chuyện này cũng bị truyền ra ngoài a? 】
Ngô Phàm trong lòng thầm than một tiếng, ngoài mặt thì lại cắn răng dậm chân, ra vẻ rất gian nan mà cất khế ước vào trong tay áo, bày ra một bộ dáng "Ta là người tốt, là bị ép buộc phải thu hối lộ" .
An Nguyên Sơn nở một nụ cười thật tươi, vỗ vỗ tay mã phu nói vài thứ, tiếp theo lại nhìn Ngô Phàm cười, nói: "Hôm nay Ngô Đại đội trưởng cùng khuyển tử gặp mặt, tránh ngày sau nhìn nhầm người."
Rất nhanh, một người trẻ tuổi mặt lộ vẻ bất đắc dĩ từ ngoài cửa đi tới.
Sau khi nhìn thấy vị này, trong lòng Ngô Phàm bỗng nhớ tới một câu nói, cực kỳ nổi tiếng...
123
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
