ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Quỷ ảnh mê tung

(Chính văn chương 24)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Nghe người hầu nói xong, Từ Vọng Hiền liền cảm thấy kỳ lạ, lại đi hỏi người dân làng ở gần đấy.

Các dân làng đều nói, chỉ nhìn thấy nhóm người quan sai đi vào gia trang, nhưng không thấy bọn họ đi ra ngoài.

Thế này thật kỳ lạ.

Chẳng phải bổ đầu trung niên kia nói, muốn đi tìm người để kiểm tra cống phẩm là thật hay giả sao?

Sao chớp mắt đã mất dạng rồi?

Giữa ban ngày ban mặt, một nhóm đông người như bọn họ, chẳng lẽ lại mọc cánh bay ra ngoài?

Nghe đến đó, trong phòng trở nên yên tĩnh, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Hàn lão đệ.” Khương Vô Cụ nhỏ giọng nói. “Ngươi nói xem, những tên đó đã đi đâu vậy?”

Lạc Vũ Nhi cũng nhìn Triệu Hàn.

Gần bên cạnh đó, Hứa Thừa Dương thoáng nhích đến gần một chút.

“Đêm dài, người đã ngủ liền biển thủ.” Triệu Hàn nói.

(Biển thủ: Hành vi gian dối biến tài sản công thành của riêng.)

“Nói tiếng người được không?” Khương Vô Cụ nói.

“Ta hiểu rồi.” Lạc Vũ Nhi nói. “Bọn họ đây là…”

“Bọn họ mang theo bảo vật bỏ trốn trong đêm.” Hứa Thừa Dương giành nói trước.

“Ngài nói rất có lý…”

Từ Vọng Hiền bỗng nhiên hiểu ra. “Từ mỗ vắt óc suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra những người đó đã đi đâu.

Chẳng trách được! Ngày ấy Từ mỗ đi tìm khắp nơi, có nhìn thấy cửa sau ở sân sau đang khép hờ.

Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ xem ra, nhất định là bổ đầu đó cùng với thuộc hạ của hắn, vì ham muốn bảo vật cống phẩm, nên đã mang theo bảo bối từ cửa sau chạy trốn trong đêm.

Đêm hôm khuya khoắt, thảo nào dân làng không thể phát hiện ra bọn họ. Đa tạ ngài đã chỉ điểm, đa tạ…”

“Đó còn phải nói sao?”

Chu Sùng nói. “Hứa sư đệ ta thần cơ diệu toán, trong thiên hạ ai có thể so được?”

(Thần cơ diệu toán : tức là có mưu kế thần tình, mưu hay tính kỹ.)

Những pháp sư muốn dựa hơi để thăng tiến liền rối rít nịnh nọt. Hứa Thừa Dương kiêu ngạo đứng đó, tiếp nhận mọi lời khen ngợi.

“Ngươi không biết xấu hổ, lại tới nghe lén!”

Lạc Vũ Nhi chỉ vào Hứa Thừa Dương.

Hứa Thừa Dương cười lạnh, nhìn thiếu nữ có dáng người xinh đẹp này một cái:

“Tiểu nương tử, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết. Đi theo ta, mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”

“Ta nhổ vào! Triệu Hàn…”

“Từ lý chính, ngài nói đến chỗ nào rồi?”

Triệu Hàn không hề để ý đến Hứa Thừa Dương.

Từ Vọng Hiền lại nói tiếp.

Lúc ấy, những nha dịch này đi rồi, một lần nữa hắn đành phải chờ đợi trong sợ hãi.

Nhưng qua hai ba năm sau, chưa từng thấy có người lại tới đây.

Mà hắn cũng vì lo lắng sốt ruột cả ngày, cho nên cơ thể dần dần trở nên suy nhược, sợ ánh sáng sợ gió, mới bất đắc dĩ dọn đến căn phòng này để tĩnh dưỡng.

“Hôm nay, cuối cùng Từ mỗ cũng đã nói ra hết những chuyện này, cũng xem như không hối tiếc gì nữa.

Lần này các vị tới đây, nói vậy chính là vì vụ án cũ trước đây, đến hỏi tội để bắt người sao?

Quan gia, tiểu lang quân, Từ mỗ nguyện ý một mình gánh chịu hết mọi tội lỗi. Muốn chém, muốn róc thịt thế nào thì ngài cứ nói một câu là được.

Chỉ cầu ngài mở cho một con đường, đừng trách phạt những người ở ngoài kia, dân làng bọn họ thật sự là vô tội…”

“Nhị gia…”

Ở bên cạnh, quản gia Tào Dung nước mắt giàn giụa:

“Mấy năm nay, đại lão gia và ngài vì dân làng, đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Đều là lão nô không tốt, vừa nghe những người này là pháp sư, lão liền mơ mơ màng màng mời bọn họ vào, ai ngờ lại hại trang chủ a…”

Từ Vọng Hiền lắc đầu:

“Tào Dung, ngươi đi theo Từ gia lâu như vậy, mấy năm nay luôn bận rộn, cũng là làm khó cho ngươi.

Thân thể này của ta không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, lại không có con nối dõi. Trong cái làng này, dù sao cũng cần có nam nhân gánh vác.

Cho nên, lần này ta mới giữ ngươi ở lại để nghe những lời mà ta nói với mấy vị quan gia này.

Về phần ta, sau khi ta đi cùng với quan gia bọn họ rồi. Thôn trang này chỉ có thể nhờ cậy vào ngươi.”

“Trang chủ ngài đừng nói nữa, ngài sống lâu trăm tuổi, sẽ không có việc gì đâu. Quan gia, ngài bỏ qua cho nhị gia nhà chúng tôi đi, ngài ấy là người tốt, những chuyện này cũng không phải là do ngài ấy làm…”

Ông lão quỳ xuống, liều mạng dập đầu với Tưởng Hoài.

Triệu Hàn thấy vậy liền đỡ ông lão đứng dậy:

“Từ lý chính, lần này chúng ta tới đây, chính là muốn phá vụ án này, tìm ra những người mất tích đó.

Bây giờ xem ra, chân tướng đã rõ.

Sứ giả Cao Xương đi nhầm vào sơn cốc, lúc rời đi, bởi vì hiểu lầm mà chém giết với nhóm nha dịch Thượng Khuê đến đây tìm người.

Sau đó nhóm nha dịch thứ hai, vì ham bảo vật cống phẩm, đã mang theo bảo vật chạy trốn.

Trong toàn bộ chuyện này, ngài và lệnh huynh không làm gì sai, sao chúng ta có thể tùy tiện đến bắt người? Đúng không, Tưởng đại nhân?”

“Tưởng đại nhân, ngài xem chuyện này……” Tằng Khiêm cẩn thận nói.

Tưởng Hoài ho khan một tiếng, có chút xem thường:

“Độc Cô huyện lệnh nói, lần này tới đây bọn họ mới là người làm việc, còn chúng ta chỉ là người đến giám thí, giám sát bọn họ.

Những chuyện nhỏ nhặt này, cũng muốn làm phiền đến ta sao?”

“Ngài nghe rồi đó.” Triệu Hàn nói. “Từ lý chính, vậy ngài còn lo lắng gì nữa?”

Từ Vọng Hiền liền cực kỳ kinh hỉ, đứng lên muốn dập đầu bái lạy với Triệu Hàn.

Triệu Hàn giơ tay cản lại:

“Chỉ là tại hạ còn có một việc chưa hiểu lắm, muốn thỉnh giáo Từ lý chính.”

“Triệu tiểu lang quân ngài cứ nói, Từ mỗ biết gì sẽ nói hết.”

“Nghe Tào quản gia nói, bởi vì ông ấy nghe nói chúng ta là pháp sư, nên mới mời chúng ta vào. Đây là có ý gì? Vì sao các ngươi muốn tìm pháp sư?”

“Chuyện này à.” Từ Vọng Hiền thở dài, dáng vẻ có chút sợ hãi. “Đây lại là do một nguyên nhân khác, chuyện này quả thực là một thảm hoạ của làng chúng tôi…”

Thì ra, từ sau khi sứ đoàn Cao Xương bị giết, vùng sơn cốc bình yên này, đột nhiên có ma quỷ xuất hiện.

Có một quỷ ảnh thường xuyên xuất hiện kỳ lạ vào giữa đêm.

Mỗi lần nó hiện thân, đều là đột nhiên hiện ra, trong nháy mắt lại biến mất, khiến người ta sợ tới mức hồn phi phách tán.

Lúc đầu, dân làng nghĩ rằng có người nào đó ẩn núp, ở nơi này giả thần giả quỷ, cho nên mỗi một góc ở sơn cốc gần như đều bị bọn họ lục tung hết lên.

Nhưng một chút quỷ ảnh cũng không thấy.

Mà ở trong thôn, thường xuyên bắt đầu có người mất tích.

Những người đó đều mất tích vào ban đêm, nam nữ già trẻ đều có, cũng không thấy thi thể đâu, cứ như vậy mà biến mất không rõ lý do.

Mà từ sau khi quỷ ảnh xuất hiện, dân làng bắt đầu gặp nhiều bệnh tật, hoa màu bình thường rất được mùa, nay thì càng ngày càng ít đi.

Lần này mọi người bắt đầu thấy sợ.

Mặc dù đối với cái chết của sứ giả Cao Xương, Từ Vọng Hiền giữ bí mật rất kín.

Nhưng giấy không gói được lửa, có một số tin đồn nhảm nhí vẫn bị truyền ra ngoài.

Mọi người đều nói, sở dĩ người nước khác kia đột nhiên biến mất, nhất định là vì nguyên nhân gì đó mà chết ở gần sơn cốc này.

Bọn họ hóa thành lệ quỷ, rồi đi ra ngoài hại người.

Từ Vọng Hiền càng cảm thấy sợ hãi.

Buổi tối năm đó, hắn cùng với huynh trưởng dọn dẹp thi thể. Hắn đã trông thấy rất rõ ràng hình ảnh thi thể vị Sứ giả Cao Xương bị chém thành hai khúc, chỉ còn lại nửa người dưới rất thê thảm.

“Ngài nói quỷ ảnh kia.” Triệu Hàn nói. “Có phải là chỉ cao đến nửa người thế này?”

“Đúng vậy.”

Giọng nói của Từ Vọng Hiền hơi run rẩy. “Triệu tiểu lang quân, sao ngài lại biết?”

“Lúc vào cốc, chúng ta nhìn thấy nó ở hẻm núi khúc khuỷu.”

Triệu Hàn kể lại chuyện gặp quỷ ảnh ở hẻm núi.

Từ Vọng Hiền hiểu rõ “Tiểu lang quân, trong Tần An nhỏ bé này của chúng ta, đều là người làm nông chân chất, làm gì có người biết phép thuật, sao có thể bắt được lệ quỷ như vậy chứ?

Cho nên Từ mỗ không còn cách nào khác, lúc này mới bảo Tào quản gia đi ra ngoài, muốn mời một vài pháp sư ở bên ngoài đến đây bắt quỷ.”

“Nói như vậy, con quỷ này đã náo loạn trong thời gian rất lâu rồi.” Triệu Hàn nói. “Vậy vì sao ngài không phái người đi ra ngoài sớm hơn?”

“Thứ nhất, con quỷ quấy phá này liên quan đến chuyện năm đó, sợ người ngoài biết được, cho nên huynh trưởng và ta đều chậm chạp không dám hành động. Vẫn luôn mong chờ rằng, có lẽ con quỷ này sẽ tự rời đi.

Nhưng đợi qua nhiều năm, ngược lại con quỷ này càng ngày càng trở nên hung dữ, người mất tích cũng càng lúc càng nhiều.

Cơ thể này của Từ mỗ cũng càng ngày càng yếu, thật sự là không chống đỡ được nữa, lúc này mới dám hạ quyết tâm.

Thứ hai, hai ngày nữa, chính là ngày giỗ mỗi năm một lần của vị sứ giả Cao Xương kia. Lệ quỷ này…”

Hắn ngừng lại một chút, sắc mặt hơi trắng bệch:

“Thời điểm này vào mỗi năm đều sẽ xuất hiện.”

Hai ngày sau, lệ quỷ hiện thân.

Hai ngày sau, đúng lúc chính là kỳ hạn cuối cùng để phá vụ án “Thực Nhân Cốc” này.

Thật trùng hợp.

Mấy pháp sư âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

“Lần này đi mời pháp sư đến, ngoại trừ bắt quỷ ra, Từ mỗ cũng muốn làm một lễ cúng bái.”

Năm đó sau khi Từ Kế Hiền qua đời, Từ Vọng Hiền vội vàng tiếp nhận chức vụ lý chính, tiếp sau đó thật sự có quá nhiều việc, nên hắn chỉ đành vội vàng đưa huynh trưởng nhập liệm (đưa vào quan tài), cùng chôn cất với chính thất phu nhân vì khó sinh mà chết của hắn.

Mỗi khi hắn nhớ tới điều này đều cảm thấy trong lòng bất an.

Cho nên lần này mời pháp sư đến, ngoại trừ bắt quỷ ra, cũng là muốn làm lễ cúng bái siêu độ bù đắp cho huynh trưởng.

Như vậy, mới coi như hắn đã không phụ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của huynh trưởng.

“Bao nhiêu tiền?” Khương Vô Cụ nói.

“Cái gì?” Từ Vọng Hiền sửng sốt.

“Nhìn thôn trang này của ngài.” Khương Vô Cụ nhìn xung quanh, “Nhất định là một người có tiền. Đây vừa bắt quỷ lại làm pháp sự, ngài sẽ không để chúng ta làm không công đấy chứ?”

“Thật không dám giấu diếm, Từ mỗ ở lâu trong núi, bình thường ở trong thôn đều là tự cung tự cấp, trên người cũng không còn dư nhiều tiền.”

Khương Vô Cụ còn chưa đáp lại thì Chu Sùng đã hừ một tiếng:

“Thì ra là một tên nghèo, thế này mà cũng muốn Hứa sư đệ của ta ra tay?”

Các pháp sư cũng rối rít hùa theo:

“Chu đạo trưởng nói đúng đấy, bây giờ là thời đại gì rồi, không có tiền còn muốn thuê người, bị điên rồi à…”

“Các ngươi nói gì đấy?”

Lạc Vũ Nhi nói. “Lần này chúng ta tới đây, vốn dĩ là tự nguyện đến phá án. Lại nói trên đời này có ma quỷ làm hại người, thân là pháp sư, vốn nên ra tay cứu giúp.”

“Vũ nhi muội nói rất đúng.” Khương Vô Cụ nói. “Nhưng số tiền này… Haiz, nhịn đau cắt thịt vậy. Nhưng mà cũng phải phụ trách cơm chứ nhỉ? Có được ăn khuya không?”

“Tiểu ca nói đùa.”

Từ Vọng Hiền nói. “Tiền bạc quả thật Từ mỗ không có nhiều lắm, nhưng dù sao cũng không thể để các vị làm việc không công. Tào Dung đi lấy vật kia ra đây.”

. . .

Ps: Mình vẫn kiên định là chuyện này không đơn giản như vậy, nếu mà người trong thôn này không có tội thì sao có quỷ ám cả thôn được, chắc lão Từ nói dối cái gì rồi...

Các chương tiếp theo sẽ được up nhanh nhất nè, nhớ like và ủng hộ kim phiếu giúp bọn mình nhé!!!! Tks ♥

39

1

3 tuần trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.