ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Về đất liền

Chương 8 Về đất liền

Đấy là một buổi sáng rất đẹp trời.Mới 4h30 chưa có tia nắng nào xuất hiện,không khí trong lành vô cùng,gió hơi lạnh thổi khe khẽ mang theo mùi nước biển và thoang thoảng trong đó còn có mùi của đất liền.Lâm vừa thức dậy sau một đêm trằn trọc,nói đúng hơn là hồi hộp nữa.Anh bước ra ngoài gật đầu chào anh chàng Đầu To ngồi trong buồng lái rồi đi về phía mũi tàu,Hải đã đứng đó từ bao giờ hoặc có khi cả đêm qua anh chưa hề ngủ.

Thấy Lâm đi tới Hải buông ống nhòm đưa cho Lâm và khuôn mặt anh có gì đó rất lạ,nó không u ám như mấy hôm trước mà còn tỏ ra có phần rạng rỡ.

_Xem kìa- anh nói rồi chỉ vào đất liền

Lâm khó hiểu đưa ống nhòm lên mắt và anh thấy....ánh điện,chính xác là trong cái buổi bình minh còn lờ mờ tối ánh điện khá rõ ràng vẫn đang thắp sáng một số ngôi nhà.Lâm sững ra rồi thầm thở phào,anh nghĩ có lẽ mấy kẻ bị nhiễm vừa rồi là mang từ nước ngoài vào còn tổ quốc của mình vẫn đứng vững trước dịch bệnh.Vậy hà cớ gì mất liên lạc đất liền?Một câu hỏi lớn nhưng nhìn khuôn mặt vừa giãn ra của Hải,Lâm nghĩ đây không phải là lúc tranh luận.

4h45 tàu cá Thu Bính đã rất gần đất liền,tất cả thành viên vừa tỉnh giấc.Họ đứng trên sàn tàu và trước mặt kia đã là cửa biển,ông Bính hôm qua nói sẽ đưa tàu vào cửa biển Phước Hải,nơi đây có làng chài lâu đời nhất của Bà Rịa Vũng Tàu nơi gia đình ông và mấy người bạn tàu đang sống.Từ đây họ đã nhìn thấy bãi biển với mấy chiếc tàu cá neo đậu,trên bãi cát là những chiếc thuyền thúng nằm rải rác.Mấy người ngư phủ rất hồ hởi vì đây là chuyến đi ra khơi ngắn ngủi nhưng đã trở về với một khoang lạnh đầy ắp cá Thu.Dường như họ đã quên đi sự việc chiều qua.

Tàu dừng tại khu neo đậu,mọi người lục tục nhảy lên cầu tàu,hành lí bị mất hết chỉ có mỗi người không,đi được mấy bước Lâm nghĩ thế nào lại quay trở về tàu,gói khẩu AK báng gập vào một mảnh vải rồi ôm theo,trong băng đạn chỉ còn 21 viên.

Trời đã sáng rõ tất cả trong tầm mắt đoàn người.8 người ngư phủ đã tách ra ai về nhà người nấy,ông Bính mời 4 người lính về nhà ăn bữa cơm rồi hứa đưa vào thị trấn Phước Hải bắt xe.Từ đây lên Sài gòn chỉ 40km.

Ông Bính nói:

_Kì lạ,mấy sấp nhỏ sao nay không thấy ra bãi đi bơi ta???sáng bảnh rồi

_.....

Cả làng chài lặng như tờ,không một tiếng chó sủa,không có cả khói bếp.Không gian tĩnh mịch mang một vẻ gì đó tang thương vô cùng,đến mức ai cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình trên con đường xi măng nho nhỏ,có cơn gió thổi tới làm bốc lên đám lá khô cùng giấy vụn bay xào xạc,làng chài gần 2000 nhân khẩu cứ như đã có một cuộc đi tản từ rất lâu rồi vậy.

_Có phải di dân rồi không anh?Cương hỏi

_Lúc tôi chưa ra khơi cả làng chả có ai bị dịch cả,mãi sau mới được tin trên thị trấn Phước Hải 2 người đi xuất khẩu lao động ở bển về

_Di dân cũng có đến mức vội mà bỏ cả xe lại thế kia không!Hải nói

Cả đám đang đứng trước cửa một căn nhà cấp 4 ngói đỏ cổng mở toang,2 chiếc xe máy dựng ở sân phủ đầy bụi và lá cây,Lâm ngó thấy chìa khoá xe vẫn còn cắm trên ổ.Có lẽ là nhà người quen ông Bính định cất tiếng thì Lâm đưa ngón tay lên ra dấu im lặng.Anh đã phát hiện gì đó.Họ lại gần thì thấy vài thứ đồ dùng lộn xộn quăng khắp hè và gần đó là những vệt đen kéo dài trên nền gạch lát nhìn rất rõ.Lâm ngồi xuống nhìn đoạn anh nói nhỏ

 _Vết máu đã khô.

Dứt lời anh cảnh giác lột khăn lôi ra khẩu AK lên đạn khoá chốt an toàn rồi khoác lên vai .Bỗng phía bụi rậm bên vườn có tiếng động,Lâm nâng khẩu AK lên...xoạt....một con khỉ khá lớn thò cái đầu ra thấy 5 người nó kêu kéeee một tiếng rồi nhảy lên cây dừa gần đó gãi đầu ngồi nhìn nhìn mấy người như nhìn sinh vật lạ.Những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu lên bộ lông vàng của con khỉ,thấy vậy nó kêu ré lên một tiếng rồi nhảy qua lại giữa những cây dừa mất dạng

Phía trong căn nhà vang lên tiếng làu bàu rồi có tiếng bước chân.Mấy ngôi nhà bên cạnh cũng vậy

_Dân làng chắc ngủ cả tháng vừa mới tỉnh sao ấy anh nhỉ! Trường béo lại cái giọng đùa cợt

Lúc này trước khung cửa căn nhà có 2 người bước ra, tất cả đã nhìn rõ khuôn mặt của họ...quen lắm...


  _Chạyyyyyy.

Lâm hô khẽ,cùng lúc đó 2 kẻ kia cũng nhào tới,làn da trắng dã,đôi mắt đỏ ngầu....

_Á a a a a a á

_Á cứuuuu á

Chạy được vài bước thì có mấy tiếng thét vang trời phía đầu kia của làng

_Bọn thằng đầu to-tiếng ông Bính

_Bên ấy cũng gặp rồi,cả làng này chết dịch hết rồi-Cương mếu máo rồi cắm đầu bám theo mọi người

Cả làng chài giờ này "đông vui"lắm,"người người"túa ra đường bước đi lếch thếch,quần áo rách nát bê bết máu, người thì thiếu tay, người cụt chân,có kẻ cái đầu lủng lẳng trước ngực chỉ còn dính tí cổ họng.Nhưng ai cũng "nhiệt huyết" tràn trề,họ kêu gào lên những âm thanh khò khè rồi đuổi theo đám người vừa quay về từ biển khơi chạy chối chết.Trong đám dân làng ấy ông Bính nhận ra ông Sáu,Bà Tư,Thằng Thà,thím Lụa.... nhưng chẳng còn dáng vẻ trước kia nữa và họ cũng chẳng nhận ra ông nữa rồi.

Lâm đã bóp cò súng mấy lần,anh đếm từng viên đạn và chỉ dùng khi lúc nguy cấp nhất

_Vào nhà kia-Ông Bính hô lớn chỉ vào căn nhà 2 tầng khá là khang trang

_Bé lắm,bọn họ mà vây quanh thì chết,chạy tiếp thôi-Hải nói

_Nhà đó có ô tô-ông Bính hổn hển

5 người chạy vào căn nhà kéo cổng rồi chốt lại.Mấy chục người mắc bệnh vừa nhào tới,bị cái cổng cản lại họ đưa tay qua song cửa chới với.

_Xe ô tô trong Gara,nhanh,cổng không giữ được lâu

_Nhưng ai lái????Hải hỏi

_Em chịu-Lâm lên tiếng ngay

Trường béo và Cương cũng lắc đầu,rồi họ nhìn sang ông Bính

_Hồi tới giờ chưa được ngồi xe con lần nào chứ nói gì đến lái-Ông Bính gãi đầu đáp gọn lỏn

_Vậy chứ sao bác chỉ chạy vào đây

Trường hỏi như mếu

_Thì tôi tưởng mấy chú biết lái

_......

       :)).        :))  Hết chương!

7

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.