Chương 12
Bất ngờ!
Chương 12
_Á
Một tiếng thét yêu kiều vang lên,cô gái ngã ngửa ra sau khi một người bị dịch bệnh đè lên.Hắn ghì chặt cô gái rồi há miệng đưa hàm răng tới gặm lên khẩu súng lúc này là vật che chắn duy nhất trước người cô,tiếng ken két của răng cọ trên kim loại nghe rợn người.Lâm không hề do dự cầm thanh sắt nhào tới đập văng kẻ nhiễm bệnh ra
Tằng tằng tằng!vẫn trong tư thế nằm cô gái xoay súng bóp cò,2 kẻ nhiễm bệnh khác đang nhao tới ngã gục.Đáp lại tiếng súng là những tiếng gầm gừ cộng với tiếng bước chân rầm rập,mấy chục kẻ nhiễm bệnh khác đã thức dậy nhao nhao chạy tới.
_Đi thôi
Lâm đưa tay đỡ cô gái dậy rồi chạy trối chết,một vài kẻ nhiễm bệnh đã tới trước cửa
Tằng tằng tằng tằng!
Khẩu súng trên tay cô gái lại nổ,mấy người gục xuống nhưng chỉ như kích thích thêm cơn khát máu của những kẻ khác.
_Mấy cái bóng điện!
Lâm chỉ lên trần và hô
Tằng ...tằng... tằng! choang choang!
Tiếng súng và tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên,khu hàng gia dụng tối ôm,chỉ còn ánh sáng các phòng khác chiếu sang.Lâm và cô gái nhẹ nhàng lách qua những kệ hàng tránh xa mấy kẻ kia,lúc này bị bóng tối bao phủ bọn chúng bị chậm lại đưa tai nghe ngóng rồi dò dẫm tìm tòi
_Đi qua khu thực phẩm,bên ấy nhiệt độ thấp bọn chúng sẽ không theo đâu
Lâm thì thầm rồi cả 2 đi tới phía cửa kính qua khu thực phẩm
Bên này máy lạnh đã làm nhiệt độ hạ xuống mấy độ,Lâm và cô gái núp sau một chiếc tủ cấp đông nín thở nhìn lại.Mấy chục kẻ nhiễm bệnh đã theo ánh sáng lục tục đi tới cánh cửa nhưng khi vừa đưa tay mở cửa thấy hơi lạnh ùa tới bọn chúng lại rụt lại.Cả lũ chen chúc rồi gầm gừ vài tiếng trước khi bất lực kéo nhau tản ra.
Lâm và cô gái thở phào nhìn nhau
_Tôi là Huyền Trân.
Cô gái lên tiếng giới thiệu trước
_Hoàng Lâm. Lâm đáp
_Lúc nãy cảm ơn anh
_Không có gì,cô bắn tốt lắm
_Trước đây có thời gian rảnh tôi cũng thường tham gia mấy môn thể thao bắn súng sơn
_Bây giờ thì nó đã có tác dụng rất lớn rồi
Cô gái cười nhẹ,không khí giữa 2 người đã trở lên cởi mở hơn.
_Anh là người miền Bắc,là thành viên của Bắc Bộ Hội phải không?
Huyền Trân lại hỏi
_Bắc Bộ Hội....?tôi chưa nghe cái tên đó bao giờ
Lâm nhìn cô hỏi lại mà trong đầu mù tịt
_Bắc Bộ Hội là một trong 3 Bang Hội lớn của Sài Gòn bây giờ,dẫu không là thành viên thì anh cũng phải nghe tới chứ,họ chỉ thu nạp người Bắc.
Đầu óc Lâm loading liên tục,anh nghĩ đã có một sự thay đổi lớn khi dịch bệnh bùng phát nhấn chìm nhân loại.Anh muốn hỏi cô gái tên Huyền Trân này nhiều thứ
_Vậy cô thuộc Hội nào?
_Tôi dĩ nhiên không thuộc hội nào,thành viên của hội luôn đi kiếm ăn cùng nhau.Anh cứ như người trên trời rơi xuống vậy.
Huyền Trân nhíu mày đáp.Lâm chỉ biết cười khổ:
_Tôi không phải trên trời rơi xuống mà mới từ biển về a!
_.....??.
_Tôi và mấy người bạn mất liên lạc đất liền và chỉ vừa từ biển về tới sáng sớm hôm qua,chúng tôi vào làng chài bị mấy kẻ nhiễm bệnh ăn thịt một số rồi đuổi chạy chối chết về Thị trấn Phước Hải,tại đó chúng tôi phải tách ra rồi hẹn gặp tại Sài Gòn để hỏi thăm tin tức người sống sót.Cô là người không bị bệnh đầu tiên tôi gặp khi vào đây đấy.Vừa nãy tôi đang muốn hỏi thì cô lại bỏ đi kìa.
Lâm nói một hơi trong khi Huyền Trân mở to mắt nhìn anh.
_Anh là ngư dân à?
_À..thì..đúng vậy
Lâm đưa tay vuốt bộ lông mày sâu róm rồi đáp gượng gạo.
_Haizzz.Lẽ ra anh cứ nên ở ngoài khơi thì hơn!
Huyền Trân thở dài rồi nhìn anh nói với giọng vô cùng thông cảm,nhìn cô ra vẻ rất từng chải Lâm chỉ biết cười khổ.Cô đưa tay nhìn đồng hồ rồi lại nói:
_20h00!tối nay không kiếm được gì rùi.Phải về tổ thôi trước khi các hội đi kiếm ăn.Anh định sẽ đi đâu?
_Tôi bị lạc mấy người bạn,bọn tôi hẹn nhau tại Dinh Độc Lập,tôi tính sẽ đến đó
_Dinh độc lập còn xa lắm,nó nằm trên đường Nam kỳ khởi nghĩa, phường Bến Thành,Quận 1.
_Tôi không thuộc đường ở đây đâu,có lẽ sẽ vừa đi vừa hỏi thăm
_Ừ hỏi thăm bọn "Ngủ Lười"kia kìa_Huyền Trân cười rồi chỉ chỉ mấy kẻ mang dịch giờ đã nằm im 1 đống bên khu gia dụng
_Hoá ra cô gọi chúng vậy à
_Uh.chỉ 1 tuần sau "Ngày phán Xét"những người còn sống đã phát hiện ra cơ chế truyền bệnh và đặc tính chỉ thức dậy khi ánh nắng ấm áp đến,chúng tôi gọi chúng là "Ngủ Lười"
_Còn "Ngày Phán Xét"là ngày dịch bênh bùng nổ sao?
_Đúng vậy!đó là một buổi chiều ngày 15/6.Tôi không thể tả hết sự hỗn loạn ấy,chỉ trong vòng 2 tiếng sau bùng phát nhân loại đã thất thủ,sau này những người sống sót gọi đó là"Ngày Phán Xét"
_....
_Bây giờ xuống đường thôi,tổ của tôi cách đây 2 dãy nhà,tôi sẽ chỉ cho anh con đường đi hướng Định Độc Lập
Hai người nhẹ nhàng rời khỏi trung tâm mua sắm xuống đường,cô gái là dân bản địa nên rất thông thuộc những con phố.Kể cả những vật cản trên đường cũng dễ dàng luồn lách vì thực tế chúng không bị di động đi đâu cả.Lâm lặng lẽ đi sau, dưới ánh đèn lờ mờ dáng người thon gọn đằng trước nằm trọn trong mắt anh.Huyền Trân có dáng đi rất tinh tế, uyển chuyển,Lâm có cảm tưởng như người mẫu trên sàn Catwalk vậy.Cái eo nhỏ đong đưa lắc lư bờ mông phồn thực.Lâm gần như không thể rời mắt khỏi cô,tâm trí của anh buông lỏng quên mất sự cảnh giác vốn có..
Những ánh đèn pin loang loáng rọi vào mắt khiến cả 2 giật mình khựng lại
_Đặt cây súng xuống đất
Có tiếng lên cò rồi 1 mệnh lệnh ngắn gọn khe khẽ vang lên.Huyền Trân thành thực để khẩu súng xuống,lúc này 3 người đàn ông xuất hiện bao vậy 2 người,có vẻ họ đã theo dõi 1 đoạn.Cầm súng ngắn là 1 thanh niên khoảng 27-28 tuổi,có lẽ là kẻ cầm đầu,hai người còn lại lăm lăm 2 cây dao găm.
_Một đôi uyên ương đi kiếm ăn,thành viên bang nào?-giọng miền Bắc của tên cầm đầu lại hỏi
Huyền Trân không trả lời,Lâm đáp:
_Không thuộc bang nào cả
_Ồ,giọng Bắc Kỳ,ông quê đâu thế?-thanh niên kia lại lên tiếng,giọng điệu có vẻ hồ hởi hơn,có lẽ là do gặp được đồng hương.Lâm nghe xong cũng thầm thở phào,anh đáp:
_Hà Nội- quận Thanh Xuân
_Tôi ở Quảng Ninh,bọn tôi thuộc Bắc Bộ Hội,từ khi dịch bệnh bùng phát Hội luôn chiêu nạp thành viên người Bắc,sao ông không gia nhập
_Tôi vừa từ dưới Phước Hải lên,cũng chưa biết có Bắc Bộ Hội
_Vậy giờ ông nên tham gia cùng chúng tôi,ở đây sẽ được bảo vệ và có thức ăn
Thanh niên vẫn nhiệt tình.Lâm tất nhiên thấy vui vẻ vì nếu nhập Hội sẽ có thể hỏi thăm tin tức Mạnh và đồng đội,biết đâu Hải vừa vào thành cũng đã gia nhập họ vì mọi người đều người Bắc.Anh đưa mắt nhìn Huyền Trân nhưng cô không trả lời.Gã thanh niên dường như hiểu ra lại nói:
_Ha ha ông yên tâm,có thể đưa cả vợ con vào mà
_Cô ấy không phải vợ tôi,chúng tôi vừa gặp nhau thôi-Lâm thành thật
_Ồ,vậy cô em là thành viên bang nào?gã kia lại hỏi
_Tôi không thuộc bang nào,nếu không còn gì khác tôi đi trước,chào các anh!
Huyền Trân đáp rồi gật đầu với Lâm như một lời tạm biệt,cô cúi xuống muốn nhặt cây súng thì gã kia chặn lại:
_Ấy khoan,cô em anh đã cho e đi đâu- hắn chặn lại rồi nhìn xoáy bộ ngực đầy đặn của Huyền Trân,lúc này đôi mắt hắn trở lên hau háu,2 tên kia cũng cười rất tà dị,không khí đột nhiên trở lên nặng nề
_Cô em không thuộc hội nào hay là cũng gia nhập bọn anh đi- hắn nói
_Cảm ơn,tôi quen một mình rồi-Huyền Trân lại đáp dứt khoát,giọng nói có phần khó chịu
_Cô em đâu có quyền lựa chọn.kk
Dứt lời hắn dí súng vào đầu cô đồng thời hất hàm,1 tên lôi ra sợi dây đi lại muốn trói cô gái.Lâm rất ngạc nhiên trước hành động đó,anh vội can ngăn:
_Sao mấy anh lại làm vậy?vào hội là tự nguyện,không nên ép
_ Tất nhiên, nhưng ngoại trừ phụ nữ.Hơn nữa từ giờ cô ta sẽ vào Hội với tư cách khác,tư cách chiến lợi phẩm.he he.Gã cầm súng cười đểu.Một tên cũng phụ hoạ:
_Với chiến lợi phẩm này thủ lĩnh nhất định sẽ rất ưu ái đại ca.hô hô
Cả bọn lại cười đểu.Lâm đã thấy có gì đó không ổn nhưng đến mức độ này thì anh thực sự cảm thấy mặt nóng bừng bừng
_Đi thôi người anh em,thủ lĩnh sẽ chào mừng đấy,thủ lĩnh sẽ chào mừng đấy-gã cầm đầu giục trong khi tên kia cầm dây đã muốn trói Huyền Trân lại...
_Đừng có động vào cô ấy-Lâm đột nhiên gằn giọng nói từng chữ chậm rãi
Cả 3 tên rất bất ngờ còn Huyền Trân,cô mở to mắt nhìn Lâm đầy ngạc nhiên...
Hết chương
9
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
