ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Tiện Đường Phóng Sinh

Trời đã tối, Huyền Linh đã về tới căn nhà nhỏ của hắn, nhưng trong lòng hắn sự tức tói vẫn chưa vơi đi, có thể nghĩ nếu chỉ có hắn và Trương Cẩu ở một nơi không người hắn không ngằn ngại mà rút đao mà đâm Trương Cẩu máy nhát, hắn Huyền Linh không phải thánh nhân, có thể hắn nhiều lần chịu đựng sự khinh miệt và cắt xén tiền của công bởi Trương Cẩu mà vẫn chỉ bỏ qua không đó là hắn nhẫn, hắn chỉ kìm nén nó lại bởi vì hắn quá yếu, nhưng tích tiểu thành đại nhiều lần cũng khiến hắn không chịu được nữa. Huyền Linh ngồi trên giường tay nắm chặt chùy thủ, một hồi lâu hắn hít một hơi thở ra.

"Hooooooozzz, mình thật ngu ngốc"

Huyền Linh đã bình tĩnh lại, hắn đã mắc phải thứ mà hắn khinh bỉ nhất đó chính là hắn không kìm chế được lý trí của bản thân, hắn đã tức giận. Đối với kẻ yếu mất đi lý trí mà không kìm nén nổi dục vọng, phẫn nộ thì chỉ có mang họa sát thân. Nghĩ đến điều này Huyền Linh càng bình tĩnh hắn nếu không nhẫn được thì có lẽ bây giờ hắn đã chết từ rất lâu rồi. Hắn đã thấy không ít kẻ bị đánh cho tàn phế rồi, chỉ con nằm chờ chết vì sự ngu ngốc của chính bản thân, nguyên do hầu như đều tham lam vì bị áp bức không chịu được mà làm liều, tất cả bọn họ đều không thoát khỏi.

Huyền Linh ngẫm nghỉ bản thân, hắn có thể nhẫn nhưng không thể bỏ qua nếu có cơ hội hắn sẽ giết Trương Cẩu.

Huyền Linh không nghĩ nữa, hắn muốn đi tắm dù sao hôm qua hắn cũng không tắm được, hắn chỉ mong rằng hôm nay chổ tắm của hắn không bị chiếm. Huyền Linh đứng dậy cúi xuống giường lấy một bộ đồ, đây hầu như là đồ của gia gia hắn, hắn mặc cũng không trật dù hắn khá cao, vì người già thích mặc đồ rộng.

Lấy đồ xong hắn cũng ra sau thôn, đầu tiên hắn đến thăm mộ gia gia hắn một lúc. Thấy trăng đã lên hắn cũng ra sau núi, tới hồ hắn cũng không thấy ai thầm hô may mắn. Huyền Linh nhanh chóng cởi đồ bước xuống hồ, nước mát lạnh khiến hắn nhịn không được rên một tiếng: "a, sảng khoái, đã 3 tháng rồi". Huyền Linh hưởng thụ, hắn cũng nhanh chóng kỳ cọ vết bẩn trên cơ thể nhất là trên mặt lem luốt đến nổi nhìn không ra.

Một hồi sau Huyền Linh cũng rời khỏi hồ, bây giờ nếu có Trương Cẩu ở đây hắn đánh chết cũng không tin trước mặt mình là Huyền Linh thằng bẩn thỉu mà hắn hay khinh bỉ, mà là một công tử thế gia nào đó a.

Bởi vì sau khi tẩy đi vết bẩn dung mạo của Huyền Linh không còn bị chê lấp, Huyền Linh bây giờ dung mạo tuấn lãng, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng, lỗ mũi cao thẳng tấp, khóe miệng hơi nhết lên mang theo tà tính và một nước da hơi ngâm do việc dải nắng lâu ngày, hắn hiện tại khác hoàn toàn với hình tượng ăn mày trước đây như một người khác. Có thể nói khuyết điểm hình dáng hiện tại của hắn chỉ có hăn khá ốm. Có lẽ Huyền Linh hiện tại cũng không biết dung mạo của mình, hắn đã sống quá lâu với hình tượng ăn mày mà bỏ qua sự phát triễn, dậy thì của bản thân.

Vẫn không biết gì về sự thay đổi của mình Huyền Linh mặc quần áo rồi nhanh chóng trở về nhà, hắn muốn ngủ một giấc đêm nay canh ba hắn muốn đi vào Hắc Lâm lấy đồ của hắn, để càng lâu hắn càng không yên tâm.

..............

Huyền Linh đã thức, hiện tại canh ba mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng tối, hắn nên đi thôi. Huyền Linh lấy vãi che lại mặt, chùy thủ vắt sau lưng, tay cầm một cái bao chạy thẳng tới Trương gia. Đúng, là chạy về Trương gia, Huyền Linh hắn thật không nuốt nổi cục tức lâu ngày, lần này hắn muốn đòi lại chút lợi tức.

Hắn đã đến, Trương gia vì là một boss lớn cộng thêm gắn mác tu sĩ nên trong Hắc Lâm Thôn chẵng tên trộm cướp nào dám đánh chủ ý, nên bền ngoài không có lính canh, Huyền Linh vòng ra sau đây khu vực cho gia nhân ở, thế nên trong cũng không có lính canh, Trương gia không hơi đâu quan tâm bọn đầy tớ.

Huyền Linh lẻn vào từ cửa sau, cánh cửa này hắn biết là hầu như chưa bao giờ khóa lại, lý do là bọn hạ nhân thường xuyên ra ngoài vào ban đêm để chơi. Tiện nghi cho hắn, Huyền Linh đi kiếm một vòng, cuối cùng thấy phòng Trương Cẩu, ánh mắt hắn lóe lên sát khí.

Huyền Linh bước đến cửa sổ nhìn vào, tuy ánh đèn dầu khá mờ nhưng hắn có thể chắn chắn được đó là Trương Cẩu không sai. Huyền Linh lấy ra một cái bao nhỏ, lôi trong đó ra một con rắn hổ mang hiện đang bị khóa lại miệng, hắn dùng chùy thủ cắt 1 đoạn vừa đủ, chỉ cần con rắn dùng sức 1 tý thì sẽ đứt, sau đó ném lên giường Trương Cẩu. Làm xong Huyền Linh cũng không ở lại xem kết quả lập tức chạy khỏi Trương gia đi vào Hắc Lâm.

Huyền Linh chạy một mạch đến thẳng tới nơi hắn bổ củi mới dừng lại nghỉ mệt, hiện tại trời còn tối, hắn muốn đến chổ giao chiến trước xem có gì thay đổi không, dù sao cũng tiện đường.

Không quá lâu để đến nơi giao chiến, hắn nấp vào tảng đá nhìn một hồi mới đi ra.

"Cái xác và những mãnh vụn thi thể đã biến mất, có lẽ thú hoang đã xử lý chúng nhỉ?" Huyền Linh dạo một vòng sát định không phải do người làm mới thả lỏng rời đi.

Trời đã bắt đầu sáng, Huyền Linh cũng đã đến nơi hắn giấu đồ, máu trong người hắn nóng lên, đôi mắt không hề che đậy sự tham lam của mình hắn bắt đầu đào điên cuồng. Dần dà hắn cũng đã thông được hốc cây lôi ra từng món thanh kiếm, cái b cuối cùng là chiếc nhẫn, nhìn thấy chúng Huyền Linh cười liên tục: " Ha ha ha tất cả đều là của ta".

Một hồi sau.

Huyền Linh đã bình tình lại, hắn đeo chiếc nhẫn vào tay, cầm lên thanh kiếm ngắm nghía một hồi miệng khen ngợi: "kiếm tốt, kiếm tốt ha ha". Huyền Linh lúc đầu cũng bân khoăn, thanh kiếm này lúc hắn thay trong tay Ngụy Tam cũng không có võ kiếm a: "Thôi kệ vậy". Hiện tại hắn cũng không quan tâm chuyện đó, hắn chỉ quan tâm bên trong cái bao có gì thôi.

Huyền Linh bắt đầu giải khai nút thắt một cách từ tốn, trong lòng hắn thì trái lại với với động tác của hắn,.....nút thắt đã giải, hắn như hóa điên lập tức mở ra. Nhìn vào hắn như bị sét đánh:

"ĐÂY...ĐÂY....LÀ.....CÔNG PHÁP!"

9

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.