Chương 1
Lần đầu gặp gỡ: Có cảm tình
Tiếng nhạc xập xình giữa thành phố A phồn vinh tráng lệ, nơi đây hội tụ những tay chơi máu mặt, sòng bài Casino, gái gú, nhưng nơi đây đặc biệt tuân theo quy định, không buôn bán trái phép, mại dâm,...Nó chỉ đơn giản là một nơi nghỉ ngơi, thư giãn.
Tại một căn phòng Vip trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hỗn độn bên ngoài, bên trong bao gồm mùi rượu bia, mùi thức ăn còn nóng hổi, ngoài ra là một không gian cười đùa của những người anh em sau một khoảng thời gian dài gặp lại, còn có một chút hàn khí của người đàn ông ngồi chính diện bàn tiệc.
Ở cái đất nước rộng lớn này, có ai mà không biết tới Bạch Hàn Thiên, ông chủ Bạch thị, tuổi trẻ tài cao, làm ăn phát đạt, tiền vào như nước, nữ nhân đeo chân đếm không xuể, lại còn là con trai của Bạch gia, gia tộc cả tám đời hùng mạnh, cha mất sớm nên từ lúc 20 tuổi đã lên chức chủ tịch điều phối công ty, mẹ thì là nhà thiết kế trang sức, tất cả cửa hàng trang sức bạc, vàng, kim cương đều được phân bố rộng khắp cả trong và ngoài nước.
Nói đi cũng phải nói lại, 2 năm trước lúc hắn 25 tuổi, mẹ hắn - Vũ Kỳ không biết từ đâu lụm về được một đứa con gái, ép hắn cưới cho bằng được, nhìn bề ngoài của Thẩm An Hy có vẻ trong sáng, thuần khiết nhưng không kém phần quyến rũ, làm hắn cũng có chút dao động mà đồng ý cưới cô ta, suốt 3 tháng cưới nhau hắn cũng có chút cảm tình mà bớt lăng nhăng, đào hoa. Thay vào đó, Bạch Hàn Thiên quan tâm Thẩm An Hy nhiều hơn, dành cho cô ta chút tình cảm vợ chồng. Nhưng Thẩm An Hy tính tình đa nghi, hay dò hỏi hắn, làm Bạch Hàn Thiên khó chịu, dần dần chuyển thành chán ghét. Thẩm An Hy biết hắn đã lạnh nhạt với mình thì ngày càng đa nghi, tò mò, hay lục soát đồ của hắn, khiến hắn trở nên chán ghét cô ta vô cùng.
Trở lại thực tại, bỗng có một giọng nói trầm ấm chen ngang giữa bầu không khí
" Ân, Khả Vi đâu, sao vẫn chưa thấy đến"
Cặp mắt hổ phách liếc nhìn chàng trai ngồi kế bên, tên anh ta là Dạ Hà Ân, bạn thân có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu của Bạch Hàn Thiên. Đáp trả lại hắn là một giọng nói có hơi men say
"À, đi đón em gái rồi, chắc đang trên đường tới"
"Em gái ? Trước đây từng có à" Bạch Hàn Thiên có chút tò mò hỏi lại.
Dạ Hàn Ân cười khà khà, nói:
"Ừm. Kết nghĩa thôi, nghe bảo đâu bé đó xinh lắm, tuổi còn trẻ mà làm ăn phát đạt lắm. Sao ? Muốn gặm cỏ non hả ? Haha"
Bạch Hàn Thiên nghe đến đây thấy hơi bực mình, liền cầm chai rượu nốc vào miệng Dạ Hà Ân.
"Ngậm miệng lại, muốn chết ?"
"Giỡn chút làm gì căng, Bạch đại ca hung dữ quá à" Dạ Hà Ân không biết xấu hổ nũng nịu. Bộ dạng này làm Bạch Hàn Thiên ghê tởm không thôi.
Vừa dứt lời, cửa căn phòng Vip được mở ra, Khả Vi bước vào, thân là một bộ váy đen ôm sát body, khiến cho làn da trắng trẻo của nàng hiện hữu, body hình đồng hồ cát cũng mập mờ, ma mị không thôi, quả đúng là một đại mỹ nhân a~
Đáng chú ý hơn là theo sau là một cô gái, thoạt nhìn có vẻ lai Tây, nước da hồng hào, trắng mịn, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cặp mắt nâu thuần khiến, sống mũi cao, thẳng, đôi môi anh đào căng bóng, hồng hào, nhìn thôi đã muốn cắn một cái. Khoác trên người là áo trễ vai với họa tiết hình bướm đơn giản, phía dưới là váy ngắn chưa qua tới đùi, làm lộ rõ cặp đùi trắng trẻo, thon dài của Hàn Yên Nhi, váy áo dễ thương nhưng cũng quyến rũ lòng người. Tiểu thiên thần là có thật. Tất cả ánh nhìn thèm thuồng có, ham muốn có, chiếm hữu có, và cũng có cả ánh nhìn say mê của Bạch Hàn Thiên, nhưng không quá lâu, chỉ thoáng qua vài giây rồi lại bật mode lạnh lùng boy.
"Sorry mấy anh nha, do hôm nay đi đón con em nên tới trễ chút." Khả Vi cười hiền nhìn mấy người đàn ông trước mắt tỏ vẻ xin lỗi.
"Không sao đâu em ơi" Dạ Hà Ân lên tiếng
Thấy Hàn Yên Nhi cứ đứng đực ra đó, Khả Vi liền kéo cô qua xã giao với mọi người.
"Hi~Bé nó họ Hàn, tên Yên Nhi, vừa về nước nên không quen lắm, mấy anh đừng bắt nạt bé nha"
Nghe câu nói của bà chị, Hàn Yên Nhi chỉ biết cười trừ, rồi cũng lễ phép cuối đầu
"Chào các anh, gọi em là Yên Nhi được rồi ạ"
"Uầy, Yên Nhi ngồi xuống đi em, đứng hoài mỏi chân, khách sáo làm chi không biết" Dạ Hà Ân thấy cô có vẻ ngượng ngùng liền lên tiếng giải vây.
Hàn Yên Nhi cũng gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Khả Vi, chỗ đối diện là Bạch Hàn Thiên, người đàn ông nãy giờ chẳng nói câu nào, chỉ lặng lặng ngồi uống hết li rượu.
"À mà nãy giờ quên chưa giới thiệu với em, đây là anh Ân" Khả Vi vừa nói vừa nhìn cô. Hàn Yên Nhi trong vô thức gật đầu, lòng vẫn không ngừng tò mò về người đàn ông phía đối diện.
"...Đây là anh Hàn Thiên" Khả Vi lại nói tiếp, đôi mắt cô bỗng đặt trên người Bạch Hàn Thiên, hắn cũng đang nhìn cô, hai cặp mắt bỗng chạm nhau, được một lúc thì cô khá ngượng ngùng nên thu cặp mắt về, nhưng Bạch Hàn Thiên vẫn nhìn cô, làm cô ngại không biết chui vào lỗ nào.
Rồi bỗng một lúc sau, Bạch Hàn Thiên mở lời: "Yên Nhi bao nhiêu tuổi rồi em ?"
Nghe gọi đến tên mình, cô bỗng giật thót, Khả Vi liền đáng nhẹ vào tay cô một cái ra hiệu: "Kìa, anh Thiên hỏi sao không trả lời"
Yên Nhi bừng tỉnh, lắp bắp nói "V...âng, em....năm nay 1...18...ạ"
Dạ Hà Ân nghe đến số 18 giật bắn người: "Hả ? 18 ? Em làm nghề gì"
"Em làm sailon, mở được nhiều cái sailon trong nước rồi ạ, với cả, rảnh rỗi em còn bán quần áo" Cô tự tin trả lời.
Cả đám đều ồ lên trước nghề nghiệp hiện tại của Hàn Yên Nhi.
"Em giỏi thế, còn trẻ mà phát đạt như em khó tìm lắm" Dạ Hà Ân không ngừng xuýt xoa
"Khi nào rảnh, anh qua làm tóc thì bà chủ phải làm cho anh đấy, nếu không anh không tới đâu" Bạch Hàn Thiên ngàn năm mới chịu mở lời, vừa cười tà mị vừa nhìn cô.
"À...Dạ...Cái đó em sẽ sắp xếp" Cô nở nụ cười hiền.
Notes: Từ chương sau sẽ là lời dẫn của Hàn Yên Nhi kể lại nên sẽ xưng "em" nha
Thanks mọi người ~
10
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
