ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Kỳ lễ Tết (thượng trung)

Tại thị trấn Nam Sơn, khi ánh chiều tà buông xuống, khắp phố phường khoác lên mình sắc đỏ rực rỡ của cờ và đèn lồng. Những con đường lát đá ẩn hiện giữa các dãy nhà đất, nhà gỗ, nhà gạch, đâu đâu cũng rộn ràng người qua lại, tất bật chuẩn bị lễ vật cúng tổ tiên. Trên con đường trước hồ Tứ Thủy, một dáng nam nhân hiên ngang bước đi, hướng về tứ hợp viện của mình. Trước cổng, đèn lồng đã được treo cao, dải lụa đỏ bay phất phới, hai câu đối kiêu hãnh khoe nét bút thanh thoát:

"Xuân đáo thiên địa tuế nguyệt tân"

"Nhân gian phúc lộc bình an chí"

Trương Sinh đặt hai giỏ sách lớn xuống, ánh mắt dừng lại trên nét chữ. Nhận ra bút tích quen thuộc của thê tử, khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng trầm ấm thốt lên:

"Nét chữ của Thanh nhi ngày càng thanh thoát..."

Đẩy cửa bước vào, anh lập tức bắt gặp cảnh tượng ấm cúng trong sân. Con gái nhỏ của anh đang ngồi canh nồi bánh chưng lớn, đôi mắt tròn xoe phản chiếu ánh lửa bập bùng. Bánh chưng là món độc nhất của Dân bang Hắc Vân, được gói bằng lá rong riềng, lá chuối hoặc lá bàng, mang ý nghĩa may mắn, tượng trưng cho đất trời vuông tròn đầy đặn, cũng là tấm lòng của tổ tiên bảo bọc con cháu.

"Cha... Ah...h... Mẹ ơi, cha về rồi!"

"Hahaha... Cha đây, Tư Du, mẹ con đâu rồi?"

Trương Sinh vừa bước tới vừa xoa đầu con gái, cô bé ngẩng lên, đôi má phúng phính ánh lên niềm vui rạng rỡ.

"Mẹ đang gói sủi cảo dưới bếp. Cha có mang quà về cho Du nhi không?"

Đứa bé khuôn mặt trắng như ngọc, mái tóc đen mềm mượt như tơ được chia thành hai búi nhỏ gọn gàng hai bên. Ánh mắt của con bé sáng long lanh phản phất ánh lửa từ nồi bánh Chưng tỏ ý mong chờ.

"Haha... Du nhi ngoan lắm,... tất nhiên ta có quà cho con rồi..."

Trương Sinh xoa đầu, nặng má cô bé, sau đó lấy một con gấu trúc bằng vải ra từ trong túi sách của mình,

"Xem này, đây là gấu trúc vải ta mua từ trên thủ đô về đấy... Thích không này?"

Đứa bé liền ôm lấy con gấu trúc, cảm giác rất hạnh phúc, sau đó con bé không quên cảm ơn cha mình,

"Con thích lắm... Cảm ơn cha..."

Kéo tay áo cha, cô bé nhón chân thì thầm,

"Cha ơi, cha mau đi gặp mẹ đi. Mẹ những hôm nay ngủ rất muộn, con nghĩ mẹ nhớ cha lắm đấy..."

Trương Sinh bật cười, xoa đầu con bé:

"Được rồi, con ngoan ngoãn canh bánh đi nhé."

Anh rảo bước về phía phòng bếp, nơi mùi hương gừng cay nồng hòa cùng tiếng dao thớt lách cách vang lên giữa ánh đèn lồng đỏ. Qua khung cửa, anh nhìn thấy nàng, lặng lẽ mà dịu dàng, mái tóc gọn gàng, áo tay bó sát, tay thoăn thoắt gói từng miếng sủi cảo. Cảnh tượng ấy khiến lòng anh bất giác mềm lại.

Không kiềm được, anh tiến tới, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau. Hơi ấm quen thuộc khiến nàng thoáng giật mình, đôi tay thoăn thoắt chợt khựng lại. Đôi tai nhỏ khẽ ửng hồng, nhưng nàng vẫn giữ giọng điềm nhiên, nhẹ trách:

"Chàng về mà không báo trước, làm ta lo lắng không yên..."

Trương Sinh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên gáy nàng, giọng trầm thấp đầy sủng nịnh:

"Xin lỗi phu nhân... nhưng chẳng phải như vậy mới thú vị hơn sao?"

Nàng cười nhẹ, tiếp tục công việc, giọng nói pha chút lười biếng:

"Chàng đã về rồi thì giúp ta một tay đi, không thấy ta đang bận sao?"

Trương Sinh bật cười, rút từ trong tay áo một hộp gỗ nhỏ, mở ra một cây trâm cài ngọc xanh lấp lánh. Ánh trâm phản chiếu ánh bếp lửa, càng làm tôn lên vẻ tinh xảo. Anh nhẹ nhàng đưa tới trước mặt nàng:

"Thanh nhi, ta có một món quà cho nàng đây."

Lâm Nguyệt Thanh liếc nhìn, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên nhưng tay vẫn không ngừng gói sủi cảo, chỉ khẽ mỉm cười:

"Chàng cài lên giúp ta đi, tay ta đang bận đây."

Trương Sinh chậm rãi vén mái tóc nàng lên, những lọn tóc mềm mại như tơ lướt qua tay anh. Khi cài trâm vào búi tóc gọn gàng, anh lặng người. Dưới ánh sáng bếp, nàng càng thêm đoan trang, thanh tú, khí chất như vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ. Không kiềm chế được, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng nhuận.

Lâm Nguyệt Thanh thoáng cứng người, nhưng nhanh chóng mềm ra trong vòng tay chồng. Nụ hôn kéo dài, dịu dàng mà cháy bỏng. Mãi một lúc sau hơi thở của cả hai trên nên gấp gáp, nàng mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, bàn tay khẽ gõ vào ngực anh, trách yêu:

"Chàng làm gì vậy... Con còn ở ngoài kia kìa!"

Trương Sinh cười khẽ, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Tại vì nàng đẹp quá... Ta không cầm lòng được."

Nghe vậy, má nàng đỏ ửng, không nói thêm lời nào, chỉ cúi xuống gói tiếp sủi cảo. Thấy vậy, Trương Sinh bật cười, cảm giác như vừa trêu chọc được nàng. Không chần chừ, anh xắn tay áo, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vừa gói sủi cảo cùng nàng, vừa kể về những chuyện đã trải qua trong chuyến công tác ở chức vị mới.

.

.

.

[Thủ đô Vĩnh Kinh - Liên bang]

Trời đã sập tối, màn đêm buông xuống như một tấm lụa đen khổng lồ, nhưng thủ đô Vĩnh Kinh vẫn rực rỡ như ban ngày. Đèn lồng đỏ treo khắp phố phường, trước các hiệu buôn, quán xá, hắt ra ánh sáng ấm áp hòa quyện cùng sắc vàng của những ngọn đèn điện. Chỉ có các con đường lớn, nơi được mở rộng và đổ Hắc Nham Thạch để phục vụ các phương tiện, giữ được nét nghiêm trang. Nhưng ngay cả chúng cũng được điểm tô bởi những lá cờ đỏ tung bay dưới ánh đèn điện vàng, tô điểm thêm không khí lễ hội.

Trần Vi An vận thường phục đơn giản—quần dài, áo thun trắng, một kiểu dáng mới thịnh hành trong Liên bang. Sánh bước bên anh là Diệp Vân Dao, nữ đổng sự trưởng công ty giải trí Hoa Sao, khoác trên mình bộ đồ lụa tím nhạt, linh lực huyễn hóa khiến nó khẽ lay động như có gió thoảng qua. Nhờ Hồng Phấn Chi Khí thu được từ những buổi biểu diễn, cô đột phá Trúc Cơ, kết thành Kim Đan chỉ trong thời gian ngắn. Giờ đây, cô đã là cường giả Kim Đan kỳ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô siết nhẹ lấy tay Trần Vi An, nhưng anh dường như chẳng mấy để tâm, bởi tâm trí anh đang đắm chìm trong sự lạ lẫm của không khí Tết nơi dị giới.

"Thật đẹp... nhưng rồi tất cả những thứ này cũng sẽ bị thay thế thôi... Haizz... mong rằng chính sách mới sẽ giúp gìn giữ được chúng."

Anh thở dài, ánh mắt xa xăm. Diệp Vân Dao nghiêng đầu nhìn anh, tò mò hỏi:

"Chủ tịch đại nhân, chẳng lẽ trước đây ngài chưa từng thấy những cảnh tượng thế này sao?"

Trần Vi An khẽ cười, đáy mắt ánh lên chút hoài niệm.

"Ở quê ta, ngày Tết chỉ có duy nhất một ngày. Chỉ riêng việc được nghỉ ngơi đã là một điều đáng mừng. Cùng lắm là tụ tập bạn bè, cùng nhau ăn BBQ."

"Quả bóng mũi? Là gì vậy? Nghe thật là lạ?"

Nghe thấy một từ lạ lẫm, cô liền chớp mắt tò mò hỏi. (BBQ - 比比丘 tựa đồng âm với 鼻鼻球)

Anh phì cười, lắc đầu:

"Không không, chỉ là một cách chế biến thịt đặc biệt thôi. Hôm sau tôi sẽ mời cô thử."

Cô vẫn chưa hiểu lắm, nhưng ánh mắt lóe lên sự háo hức. Trần Vi An nheo mắt nhìn cô, rồi bất chợt kéo tay cô chạy về phía một quầy xiên nướng bên đường.

"Chủ quán, cho hai phần xiên nướng!"

"Tới ngay! Tới ngay!"

Diệp Vân Dao nhíu mày, nhìn quanh quán ăn giản dị với bàn ghế gỗ cũ kỹ, dấu vết thịt vụn và nước tương còn vương trên mặt bàn.

"Thật hết nói nổi ngài, sao không ăn ở phủ chủ tịch? Có người làm sẵn, vừa sạch sẽ vừa tiện lợi."

Trần Vi An bật cười, lắc đầu:

"Nếu tôi làm vậy, thì còn gì là trải nghiệm chứ? Nếu cô không thích thì lát nữa tôi gọi người đưa cô về."

Lời nói có chút lạnh nhạt, khiến Diệp Vân Dao hơi sững lại. Nhưng rồi cô bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

"Haha, đừng giận mà, tôi chỉ đùa thôi. Dù sao thì, ngài đi đâu tôi theo đó. Không bỏ ngài được đâu."

Nụ cười lém lỉnh của cô khiến Trần Vi An chẳng còn muốn trách móc nữa. Đúng lúc này, tiểu nhị bưng ra hai đĩa xiên nướng, tay áo vén cao, khăn vắt hờ trên vai.

"Của hai vị đây!"

Trần Vi An theo phản xạ rụt tay lại, gật đầu cảm ơn rồi cầm xiên thịt lên cắn một miếng. Nhưng ngay sau đó—

"Phụt! Ọe!"

Diệp Vân Dao tròn mắt, rồi bụm miệng cười khúc khích.

"Phì... Xem ngài kìa! Tôi đã nói rồi mà!"

"Thịt còn sống sao? Nhạt nhẽo quá vậy?"

Trần Vi An nhăn mặt, chấm miếng thịt vào dĩa nước tương rồi thử lại.

"Phụt! Ọe! Nhạt quá... không thể chịu nổi!"

Anh gọi tiểu nhị tới, định phàn nàn, nhưng người kia chỉ nhún vai, vẻ bất lực.

"Bẩm lão gia, tiệm con là tiệm nhỏ, làm sao có muối có đường cho ngài được chứ?"

"Hử? Từ trước đến giờ tiệm anh không dùng muối sao?"

"Vâng... Muối trắng luyện rất khó. Triều đình quản nghiêm, chỉ có hoàng đế và đám quan lớn mới được dùng."

Nghe vậy, Trần Vi An trầm ngâm giây lát, rồi xua tay.

"Thôi, lui đi. Đây là tiền của ngươi."

"Lão gia... đây là?"

"Thấy ít à? Quán anh đông khách, sau này cố gắng phát huy."

Dứt lời, anh tiếp tục ăn, khiến Diệp Vân Dao tròn mắt ngạc nhiên.

"Nếu đã biết dở, sao ngài còn ăn?"

Anh nhún vai, chậm rãi nhai rồi đáp:

"Tôi có thể đánh lừa vị giác. Nếu đã trải nghiệm thì phải làm cho trọn vẹn. Tôi không có thói quen làm việc nửa vời. Hơn nữa... cô có thấy ánh mắt hạnh phúc của bọn họ không?"

Diệp Vân Dao nhìn quanh. Người dân vẫn cười nói vui vẻ, dù trên bàn họ chỉ có những món ăn đơn giản nhất. Bất giác, cô mỉm cười, đẩy dĩa xiên nướng về phía anh.

"Vậy chắc ngài có thể ăn thêm. Đây, phần của tôi."

Trần Vi An cứng đờ người, nhưng vẫn cố gượng cười.

"Được thôi... để đó đi."

Sau bữa ăn không mấy dễ chịu, cả hai chậm rãi bước theo một con phố khác về phủ chủ tịch. Đường phố giờ đã thưa thớt, chỉ còn lác đác vài người ăn xin co ro bên vệ đường. Ánh mắt Trần Vi An bất giác dừng lại trên một cậu bé gầy gò, chừng mười tuổi.

"Này nhóc, sao giờ này còn ở đây?"

Thấy họ ăn mặc sang trọng, cậu bé liền lắp bắp:

"Xin... lão gia... cho con ít đồ ăn... hay..."

Không chần chừ, Trần Vi An đưa cho cậu túi thịt nướng. Cậu bé chộp lấy, mở ra, rồi co rúm lại ăn ngấu nghiến, như sợ ai đó sẽ cướp mất.

Nhìn cảnh ấy, một cơn chấn động khẽ lan tỏa trong lòng anh, anh liền ngồi xuống bên cạnh, anh hỏi,

"“Này nhóc, không có nhà à?”

Đứa bé lắc đầu, miệng vẫn còn nhét đầy thịt. Trần Vi An nhìn sang Diệp Vân Dao, trầm giọng hỏi:

“Cô có nước không?”

Nghe vậy, Diệp Vân Dao nhẹ nhàng đưa tay vào nhẫn trữ vật, lấy ra một hồ lô nhỏ đựng linh tuyền. Không chần chừ, cô đưa cho Trần Vi An, anh đón lấy rồi đặt vào tay cậu bé.

“Này nhóc, uống đi kẻo nghẹn.”

Cậu bé cầm lấy, háo hức uống một hơi gần cạn. Diệp Vân Dao giật mình, vội vàng giật lại hồ lô, sắc mặt đầy vẻ hoảng hốt.

“Ngươi uống nhiều như vậy không sợ bạo thể mà chết à?”

Cậu bé khựng lại, bối rối nhìn cô, sau đó rụt rè cúi đầu. “Xin lỗi...” Nhưng ngay lập tức lại tiếp tục ăn thịt.

Diệp Vân Dao sững sờ. “Hả? Không có phản ứng gì sao?”

Trần Vi An thấy cô đột nhiên căng thẳng, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Nước có vấn đề à?”

“Không...” Cô trừng mắt nhìn anh. “Ngài nghĩ tôi là ai? Nhưng người phàm mà uống quá nửa bình này thì chắc chắn bạo thể mà chết. Còn hắn...”

Cậu bé nuốt miếng thịt xuống, khẽ gật đầu. “Ta không sao, chỉ thấy... hơi no thôi.”

Diệp Vân Dao càng lúc càng ngạc nhiên, cô nheo mắt nhìn cậu bé, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cậu. Một luồng linh khí dịu dàng tràn vào.

“Thật sự... không sao cả. Hửm? Cái gì đây?”

Đột nhiên, trong tầm mắt của cô, một luồng ánh sáng xanh vàng nhàn nhạt bừng lên từ cơ thể cậu bé.

“Là thật... thể chất này...”

Trần Vi An thấy cô sững người, tò mò hỏi: “Sao thế? Cô phát hiện gì à?”

Diệp Vân Dao hít sâu, chậm rãi nói: “Hoang Cổ Thánh Thể. Một thể chất hiếm gặp, gần như không tồn tại. Muốn kích hoạt nó cần vô số thiên tài địa bảo, nhưng một khi thành công, con đường tu luyện sẽ rộng mở, có khả năng phi thăng thượng giới.”

Trần Vi An nghe xong thì bật cười lớn, khiến Diệp Vân Dao tức tối.

“Ngài cười gì? Không tin tôi sao?”

“Không, không phải không tin.” Anh khoát tay. “Nhưng cô xem đi, đến ăn một bữa no còn không có, nói gì đến tu tiên?”

Nụ cười của anh có chút cay đắng. Sau đó, anh nhìn cậu bé, nhẹ giọng hỏi:

“Nhóc, cha mẹ đâu?”

Cậu bé ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn. “Không có.”

“Hửm?”

“Từ nhỏ đã là cô nhi, sống với dì, nhưng sau đó dì cũng mất. Ta đã lang thang như thế này mấy năm rồi.”

Một nỗi chua xót trào dâng trong lòng Trần Vi An. Anh không chần chừ thêm nữa, vươn tay nắm lấy bàn tay gầy gò kia.

“Đi theo ta. Có đồ ăn, có chỗ ngủ, không phải chịu đói chịu rét nữa.”

Dứt lời, anh lập tức kích hoạt kỹ năng tốc biến, mang cậu bé trở về phủ Chủ tịch.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho cậu bé, và phòng ngủ cho Diệp Vân Dao anh liền ngay lâp tức trở lại phòng làm việc. Vừa đặt chân tới, anh ngay lập tức triệu tập thư ký, ban lệnh chuẩn bị tài liệu khẩn cấp ngay trong đêm, gồm ba quyết định:

Quyết định thứ nhất: Thành lập các khu tạm trú cho người vô gia cư, nghiêm cấm cảnh lang thang trên đường phố. Chính phủ sẽ cung cấp chỗ ở, thức ăn, nước uống, quần áo, nơi tắm rửa và vệ sinh cho đến khi tìm được nhà và việc làm mới.

Quyết định thứ hai: Triển khai công điền khai thác muối, bột ngọt tại các dân bang ven biển như Hắc Vân, Lưu Thủy, Nam Cương, Tự Do nhằm cung ứng cho toàn Liên bang. Đồng thời xây dựng công điền mía và nhà máy sản xuất đường kính.

Quyết định thứ ba: Hỗ trợ toàn bộ gia đình neo đơn hoặc không có khả năng chuẩn bị lễ Tết. Đảm bảo mỗi người dân đều có một mùa Tết no đủ, ấm áp.

----------------------------------------------------------------------------------

Văn bản mô tả giả thuyết về linh khí

- Linh khí là dạng năng lượng, do vật chất lạ tạo thành, giống như cách nói "Vạn vật sinh ra từ khí". Ngoài ra, trong không gian vũ trụ, mật độ vật chất lạ rất thấp, đa phần tập trung tại các thiên thể, nhưng lại tồn tại vật chất tối lạ cùng mật độ với vật chất tối, có một vài cơ chế đặc biệt nào đó mà vật chất tối lạ có thể chuyển thành vật chất lạ.

- Linh Nguyệt hình thành giống như Thường Nguyệt, do một hành tinh chứa nhiều vật chất lạ ở nồng độ cao va chạm, thường không có sự sống do nồng độ linh khí quá cao, hoặc nếu có thì sẽ vô cùng đặc biệt.

- Ngoài ra, Linh Nguyệt chính là đăng tiên lộ, vì nơi có mật độ vật chất lạ đậm đặc thường sẽ gây ra cộng hưởng linh khí, ví dụ như Đỉnh Thái Sơn nơi có linh khí nồng đậm nhất, cũng là nơi cao nhất Đại Lục Thần Châu do lực hút bởi Linh Nguyệt. Ngoài ra, nếu một nơi có lượng linh khí lớn đến như vậy mà xảy ra cộng hưởng thì sẽ như thế nào? Khi tu sĩ Độ kiếp phi thăng cũng tức là hắn đã tạo ra pháp tắt cộng hưởng với Linh Nguyệt và sẽ chịu ảnh hưởng bởi Linh Nguyệt, bị những đạo lôi kiếp thiên kiếp đánh xuống, nếu còn sống thì sẽ bị Linh Nguyệt hút vào và đưa tới lỗ sâu. Thường thì các nơi có linh khí cao, thì sẽ tạo ra lỗ sâu không gian, nên việc người độ kiếp thành công bị đưa tới đâu thì chưa được biết, chỉ biết nơi đó cũng có linh khí, nên việc sống sót cũng rất cao, chỉ là không thể trở về được nữa.

----------------------------------------------------------------------------------

Lý giải các cảnh giới

1. Luyện khí kỳ:

- Đây là giai đoạn cơ thể cảm nhận linh khí lần đầu, bắt đầu tích lũy vật chất lạ từ môi trường trong các mô tế bào, giúp linh khí từ vật chất lạ gia cố các mô.

- Khả năng:

Gia tăng thể chất, tốc độ phản xạ nhanh hơn người thường, có thể sử dụng khinh công do bật nhảy.

Có thể phóng ra sóng xung kích linh khí nhưng còn hạn chế.

Thọ nguyên kéo dài đến 150 năm do sự lão hóa tế bào diễn ra chậm hơn.

2. Trúc cơ kỳ:

- Lúc này, cơ thể đã hoàn toàn thích nghi với vật chất lạ, cơ thể hình thành mạch tuần hoàn vật chất lạ (linh mạch), và vật chất lạ chủ yếu tập trung tại đan điền (vùng bụng dưới) với mật độ trung bình. Các tế bào bắt đầu biến đổi, xương và cơ trở nên bền hơn.

- Khả năng:

Cảm nhận linh khí trong phạm vi rộng hơn, phát hiện các dao động năng lượng xung quanh, nhờ cộng hưởng linh khí trong cơ thể.

Có thể thao tác với trường bên khí bên ngoài do đó có thể phi hành trên pháp khí có chứa vật chất lạ cao hơn phàm cấp, cũng như luyện hóa đan dược.

Cơ thể trở nên bền bỉ, kháng độc, kháng phóng xạ tốt hơn, thọ nguyên tăng tới 200 - 300 tuổi.

3. Kim đan kỳ:

- Giai đoạn này, vật chất lạ tập trung ở đan điền ở mật độ cực cao được nén lại thành một lõi năng lượng trong linh mạch (kim đan) giúp nó hấp tụ, tích trữ và giải phóng linh khí nhanh hơn, nó giống như một quả tim, một cục pin của hệ thống tuần linh khí. Các tế bào trong cơ thể đã thích nghi hoàn toàn với vật chất lạ, tăng cường phản ứng sinh hóa và nhạy bén của cơ thể lên 10 lần so với người phàm.

- Khả năng:

Bay tự do trong không gian nhờ tương tác với trường linh khí mạnh hơn.

Có thể giải phóng linh khí tạo lá chắn năng lượng.

Sử dụng nhiều pháp thuật lợi hại hơn do tương tác với linh khí mạnh mẽ và có nguồn linh khí dự phòng lớn.

Các giác quan được nâng cao hơn, có thể cảm nhận môi trường xung quanh trong bán kính 500km.

Thọ nguyên kéo dài đến 500 - 1.000 năm.

4. Nguyên anh kỳ:

- Lõi năng lượng vỡ ra, tạo thành một phân thân (nguyên anh) ở dạng vật chất lạ, có thể tự do hoạt động bên ngoài cơ thể trong thời gian ngắn nhờ lượng linh khí đã tích trữ. Đồng thời vì bản sao giống như một robot nên có thể được điều khiển thông qua sóng linh khí nhưng khi điều khiển sẽ giống như trạng thái thoát xác, tức cơ thể vô hồn không cử động.

- Khả năng:

Có thể sử dụng nguyên anh để thăm dò từ xa, thông qua tín hiệu sóng linh khí đặc thù chỉ có bởi bản thân.

Có thể đoạt xá bằng cách can thiệp sóng não tạo ra bởi nguyên anh nhưng sẽ rất khó khăn vì dễ gây tổn thương não bộ (quá trình cạnh tranh giữ chủ và khách).

Tương tác mạnh mẽ hơn với trường linh khí, tức là có thể thao tác nhiều vật thể lớn hơn.

Dịch chuyển tức thời trong ngàn dặm do khả năng di chuyển cực nhanh với lượng linh khí tiêu hao lớn.

Thọ nguyên tới 2.000~5.000 năm.

5. Hóa thần kỳ:

- Nguyên anh dưới dạng vật chất lạ chuyển hóa thành năng lượng thuần túy (sóng) có thể cộng hưởng với linh khí của cơ thể tu sĩ.

- Khả năng:

Các giác quan đã tới cực hạn, như một tương tác năng lượng của vệ tinh Thần Nhãn của liên bang, có thể bao phủ vạn dặm.

Có thể tương tác với không gian thông qua trường năng lượng, họ có thể tạo ra một dạng gấp khúc không gian cục bộ để di chuyển với vận tốc cực cao mà không bị phát hiện.

Nhờ có nguyên thần ở dạng năng lượng, có thể nhân bản lượng tử tạo nhiều phân thân hoạt động cùng một lúc.

Có thể điều khiển sóng linh khí nhờ cộng hưởng, phá vỡ cấu trúc vật chất lạ trong các mạng liên kết, tức hủy diệt thiên địa.

Thọ nguyên tới vài vạn năm.

6. Luyện Hư kỳ:

- Cơ thể tu sĩ hoàn toàn thay đổi toàn bộ được cấu thành nên bởi vật chất lạ, không còn ở dạng vật chất bình thường, có thể thao túng ở nhiều dạng vật chất như rắn, lỏng, khí, plasma nhờ việc sóng linh khí từ não bộ.

- Khả năng:

Tương tác sóng linh khí tạo ra bóng không gian thực tại, có thể ẩn nấp trong không gian đó.

Não bộ có thể ở trạng thái duy trì tính toán lượng tử, dự đoán được tương lai...

Thọ nguyên hàng chục vạn năm.

7. Hợp thể kỳ:

- Cả cơ thể và nguyên thần hợp lại thành một tạo thành thực thể vừa ở dạng năng lượng vừa ở dạng vật chất lạ.

- Khả năng:

Khi ở dạng năng lượng có thể cộng hưởng ở mức độ lớn.

Có thể tạo bóng không gian thực tại.

Có thể điều khiển không gian tạo lỗ sâu, nếp gấp không gian, hoặc làm chậm hoặc gia tốc thời gian ở nơi có lượng linh khí cho phép. Nhưng để làm điều này cần tốn nhiều năng lượng linh khí.

Thọ nguyên hàng trăm vạn năm.

8. Đại thừa kỳ:

- Ở giai đoạn này tu sĩ chỉ việc cảm ngộ tưởng tượng để thay đổi thao túng năng lượng linh khí.

- Khả năng:

Thay đổi các hằng số vật lý nếu ngộ ra được, tạo chuỗi phản ứng dây chuyền. Tùy vào phép tắt mà tốn năng lượng linh khí là bao nhiêu.

Thọ nguyên không xác định, có thể đạt đến hàng chục triệu năm.

9. Độ kiếp kỳ:

- Lúc này tu sĩ gây ra cộng hưởng với Linh Nguyệt, liền bị lực hút và lôi kiếp, ..., cuối cùng đến Đăng Tiên Lộ (hố sâu lớn do Linh Nguyệt tạo thành).

- Khả năng:

Chết hay không thì không biết vì chưa ai trở về nên mọi thứ đều nghĩ họ phi thăng hóa thành tiên vì mỗi lần độ kiếp thành công đều lên trời mà :) :P :)

29

0

1 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.