Chương 11
Bão tố nổi lên rồi!
Màn đêm trên Thái Sơn Đỉnh, với linh nguyệt đứng yên chiếu rọi, ánh sáng mờ ảo phủ khắp không gian, tạo nên một cảnh tượng huyền bí và siêu thực. Sương mù nhàn nhạt trôi lơ lửng, phản chiếu ánh sáng lam u tịch của linh nguyệt, khiến cả vùng núi như chìm trong một cõi mộng huyền ảo.
Trong một căn phòng nhỏ gần hồ linh tuyền, nơi sương đọng chứa hàm lượng linh khí cực cao, năm người đang tụ hội: Trần Vi An, vợ chồng Từ Bách và Hứa Thanh Nhã, Triệu Vân Tiêu, cùng lãnh đạo Ẩn Đội, Huyết Ảnh. Không khí căng thẳng bao trùm khi Trần Vi An đặt lên bàn một cuốn sách dày, trang bìa khắc lên những ký tự nghiêm nghị.
"Được rồi, chào các vị bằng hữu. Hôm nay ta mời các vị tới đây để thưởng trăng, đồng thời cũng có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Các vị hãy xem thứ này đi."
Dứt lời, Trần Vi An búng tay. Ngay lập tức, năm cuốn sổ được đưa tới trước mặt từng người. Bìa ngoài màu đỏ thẫm, trên đó in nổi ký hiệu một chiếc búa và một cái cày bắt chéo nhau, phía dưới là dòng chữ Cương lĩnh chính trị in chìm. Chất liệu giấy mịn màng, nét chữ gọn gàng theo phong cách đặc trưng chỉ có ở đỉnh Thái Sơn này.
Bên trong, những dòng chữ sắc nét hiện ra:
Mục tiêu cách mạng: Giải phóng nhân loại, đánh đổ ách thống trị của tiên gia, loại bỏ chế độ phong kiến và phản cách mạng.
Phương thức cách mạng: Dùng bạo lực cách mạng để đấu tranh với phản cách mạng, tiên gia và chế độ phong kiến.
Lực lượng cách mạng: Giai cấp bị áp bức, với nòng cốt là công nông, người phàm.
Chính sách: Xây dựng nhà nước pháp quyền, đem lại tự do, bình đẳng, ấm no, hạnh phúc cho mọi người, không phân biệt nam nữ, giàu nghèo, tiên phàm. Mở rộng và xây dựng quân đội cách mạng theo nguyên tắc "của dân, do dân và vì dân".
...
Không gian chìm trong tĩnh lặng, rồi ngay sau đó, sự chấn động lan khắp căn phòng.
Từ Bách và Hứa Thanh Nhã là người lên tiếng trước. "Nếu nói như vậy, phàm nhân sao có thể bình đẳng với tiên gia được? Chẳng lẽ chúng ta có thể lật đổ trật tự đã tồn tại hàng ngàn năm?" Hứa Thanh Nhã bàng hoàng hỏi, ánh mắt dao động giữa sợ hãi và nghi hoặc.
Huyết Ảnh cũng gật đầu đồng tình, giọng nói trầm thấp: "Thế đạo này vốn dĩ thực lực vi tôn, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Khó có thể thay đổi. Ngay cả khi có vũ khí trong tay, liệu phàm nhân có thể địch lại tiên nhân đã tu hành hàng trăm năm sao?"
Triệu Vân Tiêu, tuy nghi hoặc nhưng vẫn lên tiếng, giọng điệu mang theo sự dò xét: "Ngài có thể làm được sao? Hay đây chỉ là một giấc mộng viển vông? Đến cả võ thuật của ta còn chưa thể phá vỡ sự áp chế của tiên nhân, nói gì đến phàm nhân trói gà không chặt kia..."
Trần Vi An chỉ khẽ nhếch môi cười, không chút dao động trước những lời phản bác. Anh nhẹ nhàng búng tay. Ngay lập tức, một vật thể dài, màu đen tuyền xuất hiện trên bàn—một khẩu súng trường tự động có thiết kế hoàn toàn xa lạ đối với thế giới này.
Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo. "Đi theo ta."
.
.
.
Đám người tiến đến giữa cánh đồng, một ngọn núi nhỏ hiện ra phía xa, sừng sững giữa màn đêm tĩnh mịch.
Trần Vi An không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nâng súng, ngón tay bóp cò. Một loạt 30 viên đạn rời khỏi nòng, xoáy thẳng vào không trung như một cơn cuồng phong. Trong nháy mắt, một trường năng lượng khổng lồ bùng nổ, nuốt trọn cả ngọn đồi đá nhỏ. Mặt đất rung chuyển dữ dội, đất đá văng tung tóe, tro bụi mù mịt che kín cả bầu trời.
Bốn người đứng phía sau há hốc miệng, toàn thân cứng đờ. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của họ.
Chưa kịp để họ định thần, Trần Vi An đã xoay người lại, giơ khẩu súng trên tay, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang theo sự sắc bén không thể nghi ngờ.
"Nhìn đi, đây là một món đồ chơi mới của ta. Nguyên lý hoạt động giống như một lò luyện đan, nhưng thay vì luyện ra linh đan, ta luyện ra sức mạnh thuần túy của hủy diệt. Các dược dẫn được tinh chế làm thuốc phóng, linh thiếc tôi luyện trong bể linh khí cao năng làm đầu đạn. Trên thân súng và từng viên đạn đều được khắc phù văn."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh như băng quét qua từng người.
"Các ngươi có thể dùng thuật dò xét để kiểm tra. Ta chưa hề sử dụng linh khí để sử dụng nó. Nghĩ mà xem, nếu phàm nhân cũng có thể dùng được thứ này... liệu tu sĩ còn dám cao cao tại thượng mà nói về thực lực vi tôn không?"
Triệu Vân Tiêu, người từng giao chiến với vô số tu sĩ, lập tức hiểu ra. Một hơi lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh ta, bàn tay siết chặt lại, trong mắt ánh lên một tia chấn động xen lẫn hưng phấn.
"Huyết Ảnh!" Giọng Trần Vi An cứng rắn vang lên như mệnh lệnh tối cao. "Trong vòng một tháng, tập hợp toàn bộ nhân lực chủ chốt của Ẩn Đội về đây. Đồng thời, đem tài liệu này giao cho họ."
Huyết Ảnh lập tức đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội. "Tuân lệnh!"
Trần Vi An quay sang ba người còn lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian.
"Còn các ngươi, tiếp tục luyện tập đi. Từ bây giờ, các ngươi không còn là những con người đang trốn chạy nữa. Các ngươi là chiến sĩ, là những kẻ sẽ đặt nền móng cho một thế giới mới. Hãy chuẩn bị đi, vì cơn bão thực sự... sắp ập đến."
...
Trong vòng một tháng, Trần Vi An đã phóng thêm mười sáu vệ tinh giám sát, tám trong số đó được trang bị vũ khí động năng, tất cả đều được điều động đến Đông Thương Châu để theo dõi và kiểm soát tình hình khu vực. Mỗi vệ tinh đều được lập trình để tự động điều chỉnh quỹ đạo nhằm tối ưu hóa phạm vi giám sát, đồng thời tích hợp công nghệ ẩn thân tiên tiến để phòng ngừa bị phát hiện bởi các thuật pháp dò xét của đại tu sĩ.
Không chỉ vậy, một cỗ máy truyền tống dựa trên trận pháp được Tiểu Mễ cải tiến cũng được xây dựng. Hệ thống này được gia cố bằng phù văn ổn định để giảm thiểu sai lệch khi dịch chuyển, nhưng đồng thời tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ. Nếu không có máy nén linh khí liên tục cung cấp năng lượng, việc vận hành sẽ trở nên bất khả thi. Để duy trì hoạt động lâu dài, Trần Vi An đã triển khai một hệ thống thu linh khí từ thiên địa Thái Sơn, kết hợp với mạch trận hấp thu năng lượng tự nhiên, tạo thành một nguồn cung cấp ổn định hơn.
Để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, Trần Vi An bắt tay vào huấn luyện quân đội. Một đội hình tinh nhuệ được tuyển chọn và đào tạo với các chiến thuật chiến đấu hiện đại, kết hợp giữa võ thuật và vũ khí mới. Những bài huấn luyện khắc nghiệt kéo dài từ sáng đến tối, bao gồm kỹ năng tác chiến, bắn súng, và vận dụng chiến thuật trong thực chiến.
Dưới sự suy diễn mạnh mẽ của Tiểu Mễ, các công pháp của họ được nâng cấp để phù hợp với tác chiến vũ khí nóng. Một số công pháp cận chiến như "Huyết Ảnh Thương Pháp" được cải tiến thành "Hỏa Thương Thuật", giúp người dùng thay đổi linh mạch để phát ra đòn đánh linh khí dồn áp, đồng thời tăng độ chính xác, điều khiển đường đạn linh hoạt hơn. "Lôi Đình Kích", trước kia chuyên tăng sát thương chí mạng khi cận chiến bằng kích, nay được điều chỉnh để tối ưu hóa uy lực đầu đạn, giúp phát nổ mạnh mẽ hơn khi tiếp xúc với mục tiêu. Một số công pháp khác cũng được cải biên để tăng tốc độ nạp đạn, giảm rung giật khi bắn, và phối hợp với phù trận để tạo ra đạn tự dẫn có khả năng truy kích kẻ địch. Ngoài ra, các thuật phòng ngự cũng được chỉnh sửa nhằm hấp thụ hoặc làm chệch hướng sát thương từ vũ khí nóng, giúp chiến binh tồn tại lâu hơn trên chiến trường hiện đại.
Bên cạnh đó, một nhà máy tự động hóa cũng được xây dựng trong lòng núi Thái Sơn, chuyên sản xuất súng trường, đạn dược và các thiết bị quân sự. Nhà máy này vận hành bằng hệ thống kết hợp giữa linh trận và cơ khí, giúp tăng năng suất sản xuất gấp hàng chục lần so với phương pháp thủ công. Các băng chuyền tự động liên tục hoạt động, tạo ra hàng ngàn vũ khí, đạn dược mỗi ngày, chuẩn bị cho cuộc chiến lật đổ tiên gia và chế độ phong kiến.
.
.
.
Đêm tháng 6 năm 1021 Kiến An.
Dưới ánh sáng xanh lam nhàn nhạt của linh nguyệt, một đội quân gần một trăm người đứng ngay ngắn trước cửa truyền tống trận. Họ không phải những người bình thường—họ là thành viên của Ẩn Đội cao cấp, từng hoạt động trong bóng tối, nay được triệu tập cho một sứ mệnh vĩ đại.
Trên bầu trời, Trần Vi An đứng lặng giữa không trung, phía sau anh là một lá cờ khổng lồ tung bay. Một biểu tượng mới xuất hiện giữa màn đêm: búa và cày bắt chéo nhau, tượng trưng cho sự kết hợp giữa lao động và chiến đấu.
Anh nhìn xuống đoàn quân, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu từng người. Rồi giọng nói vang vọng, dội khắp không gian:
"Chào các đồng chí!"
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía anh. Không một ai lên tiếng, nhưng sự phấn khích, hồi hộp và khát vọng trong lòng họ đã bùng cháy như lửa.
"Trước kia, các ngươi chỉ là những kẻ lưu vong, ẩn núp, hành động đơn độc, mục tiêu không rõ ràng. Nhưng kể từ giây phút này, các người sẽ có một thân phận khác."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng người.
"Ta có một câu hỏi dành cho các người: Liệu các ngươi đã từng có người thân bị tiên gia khinh miệt, bị áp bức, bị giết hại không? Liệu các ngươi đã từng căm phẫn nhưng không thể làm gì? Liệu các ngươi đã từng bị buộc phải quỳ xuống trước những kẻ tự xưng là tiên nhân, dù lòng đầy oán hận?
Liệu các ngươi đã từng mất đi gia đình, người thân, các ngươi muốn báo thù, các ngươi muốn mạnh mẽ, các ngươi muốn trở thành tu sĩ nhưng lại không có linh căn?"
Giọng anh trầm xuống, nhưng từng chữ như lưỡi dao khắc vào tâm trí từng người có mặt.
"Lúc đó, các ngươi đã cầu xin ai đó đứng ra giúp đỡ. Các ngươi sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ mong có một cơ hội. Nhưng cuối cùng, không ai đến cả. Và các ngươi nhận ra—kẻ hề chính là chính các ngươi."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm không gian. Nhưng trong sự im lặng đó, lửa giận, sự căm phẫn, và khát khao phục thù dâng lên mạnh mẽ.
Trần Vi An mỉm cười lạnh lùng, giơ một tay lên, dõng dạc tuyên bố:
"Nhưng từ hôm nay, các người không còn là những kẻ vô danh. Chúng ta là đồng chí, là một tập thể chiến đấu vì một lý tưởng chung. Chúng ta sẽ lật đổ kẻ mạnh, bảo vệ những người yếu thế, mang lại tự do và bình đẳng cho muôn dân!"
Bầu không khí như sôi trào. Nhiều nắm đấm siết chặt, hơi thở gấp gáp, ánh mắt rực lửa như dã thú chực chờ xé xác con mồi.
Anh vươn tay chỉ thẳng xuống bọn họ.
"Kể từ giờ, các ngươi sẽ có một biệt danh: Quân đoàn Bão Tố!"
Sự phấn khích bùng nổ như ngọn lửa lan rộng khắp mọi ngóc ngách. Một cơn cuồng phong của lòng nhiệt huyết quét qua lòng mỗi người.
Trần Vi An nâng cao cánh tay, giọng nói vang vọng giữa trời đêm:
"BÃO NỔI LÊN RỒI! THẦN CẢN DIỆT THẦN! PHẬT CẢN GIẾT PHẬT! TỰ DO BÌNH ĐẲNG MUÔN NĂM!"
Phía dưới, tất cả đồng thanh gào lên như sấm dậy:
"THẦN CẢN DIỆT THẦN! PHẬT CẢN GIẾT PHẬT! TỰ DO BÌNH ĐẲNG MUÔN NĂM!" (x3)
Tiếng hô vang vọng giữa màn đêm, rung chuyển cả đất trời. Ngay tại khoảnh khắc này, một cuộc cách mạng đã chính thức bắt đầu!
16
2
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
