Chương 20
Các Người Có Tiền Không
Sinh tồn trong tận thế, nhiều người quan niệm khác nhau, có ít người sẽ cảm giác một mình mình sống an toàn, không nhiều áp lực thức ăn, thế nhưng đại đa số người đều sẽ cảm giác, đoàn đội càng thêm an toàn, người lúc nào cũng dựa vào lẫn nhau, hơn nữa thời điểm đối mặt zombie, phía sau có người hoặc là có nhóm người hỗ trợ, dù sao cũng hơn một người đối mặt, tốt hơn rất nhiều.
Trong hoàn cảnh tận thế, ăn bữa hôm lo bữa mai, có quá nhiều vấn đề phải giải quyết, thức ăn nước uống là cực kỳ trọng yếu, hơn nữa tránh né zombie. Nhưng rất nhiều tình huống ngươi muốn trốn tránh, lại không cách nào tránh né, chỉ có thể đối mặt. Thức ăn nước uống sẽ làm người sống sót nhức đầu, thế nhưng mất điện, đám người vốn sống trong hoàn cảnh thoải mái, cũng nếm khổ não lúc chưa có điện, bọn họ hẳn may mắn bây giờ là mùa hè đi, nếu là mùa đông, không điện, người chết cóng sẽ càng nhiều.
Bây giờ có lẽ thời gian tận thế ngắn ngủi, nhưng khi thời gian lắng xuống, sẽ phát hiện, nhân loại sinh tồn càng không dễ dàng, thức ăn hư thối. Ngay cả một số thực phẩm đóng kín cũng có hạn sử dụng, quần áo thiếu thốn, không phương tiện giao thông, có nghĩa là đòi hỏi phải đi bộ, mà zombie tồn tại phạm vi lớn, điều này khiến mọi người chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, mất nước, cùng với zombie có thể tiến hóa, thực sự, có đôi khi cũng chỉ có thể tin tưởng kỳ tích.
Tương Sơn cúi đầu nhìn, một chỗ tầng hai Chuông Vàng quảng trường, hắn phát hiện có mấy người còn sống, đang nghỉ ngơi cẩn thận ở đó, trên tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí, hình như là xuống tìm thức ăn, "Một, hai, ba. . . ." Tương Sơn tỉ mỉ đếm lấy, tuy rằng khoảng cách hơi xa, thế nhưng đại khái nhìn rõ ràng vài người.
"5 người, 3 nam 2 nữ, ta tới địa phương lớn như vậy bây giờ mới thấy, xem ra trong tận thế, tỉ lệ sống sót rất thấp a." Tương Sơn lắc đầu, nhìn bọn họ ở đó cẩn thận đi tới.
Không ngoài Tương Sơn dự liệu, hắn ở trên tầng nhìn vô cùng rõ ràng, tầng hai quán ăn không có zombie gì, có lẽ quả thực như hắn nghĩ vậy, dưới tình huống mất điện, căn bản không có buôn bán, mà trên bình đài quảng trường lại có một chút zombie, thế nhưng cũng không tính là nhiều, trải rộng trong tầng một kéo dài đến bốn phía.
Tương Sơn nhìn nhóm người kia, trong lòng nghĩ đến rốt cuộc cùng bọn họ gặp mặt, hay là không để ý tới bọn họ, dù sao thế giới tận thế này, rất nhiều mặt trái, cũng sẽ bộc phát, giống như những ảnh hưởng sâu sắc đến hắn, người còn sống đầu tiên gặp được kia, để lại bóng ma rất lớn ở trong lòng hắn.
Khói bao quanh căn phòng nhỏ, khiến đầu óc tỉnh táo của Tương Sơn trở nên hăng hái hơn, bỗng nhiên trong đầu bỗng xuất hiện một ý tưởng rất không tệ, điều này khiến hắn vô cùng hưng phấn, "Đúng, cái ý định này không sai." Hắn tự nói, ném
đầu lọc xuống, đạp tắt, mở cửa đi ra ngoài.
. . . .
. . . .
Tầng hai Chuông Vàng quảng trường, từng quán ăn vây quanh trung tâm quảng trường, có lẽ bởi vì lúc đó mất điện nên cũng không có mở cửa, mà có chút mở cửa, cũng có vẻ trống rỗng, mà lúc này năm người 3 nam 2 nữ, đang tiến vào bên trong một quán ăn cửa mở sẵn , lục soát gì đó.
"Đm, con mẹ nó đồ uống và rượu, đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn, bình gas có gas, hay chúng ta nấu một chút, Hạ Chân, ngươi biết làm cơm không?" Lúc này, người đàn ông lật tủ quán ăn xem, mở miệng nói, nhưng sau đó xoay người, hỏi người phụ nữ sau lưng.
Lúc này ở phía sau hắn không xa, hai người phụ nữ cũng ở đây lục soát. Một trong số họ mặc quần thể dục bó sát và mặc áo tay ngắn ở phần thân trên, tóc dài ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta chỉ biết làm chút cơm tập thể hình, cái khác không biết thế nào?"
"Dương Nghị, thôi quên đi, những nguyên liệu nấu ăn này phần lớn đều thối, qua vài ngày nữa, sớm bị hỏng rồi, ăn vào có khi đau bụng." Bên cạnh người đàn ông, một trung niên tiếp lời nói, trên mặt dơ dáy bẩn thỉu, quần áo cũng rất dơ, trên quần còn hư hại, trên tay cầm ống sắt, giọng điệu vô cùng phiền não.
Ba người đàn ông, một người trung niên, một là trong cuộc nói chuyện tên Dương Nghị, còn có một người trẻ tuổi, mang mắt kính, mà hai người nữ, một Hạ Chân,
mặc trang phục tập Gym, mà nữ còn lại một thân trang phục công ty, năm người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ, hay là đi xuống lầu tìm xem đồ ăn, dưới lầu có cửa hàng, thế nhưng cũng có. . . Zombie." Tướng mạo bình thường, cô gái thành phần tri thức nhìn tương đối hướng nội, mở miệng nói, có vẻ vô cùng do dự, lại rất sợ hãi.
Trung niên nam nhân và hai người đàn ông khác nghe xong, đều cau mày nhìn nhau một chút, không biết rõ làm sao trả lời, Hạ Chân nhìn mấy người, trong lòng cảm thấy vô hạn tuyệt vọng, vốn đến chính mình thật tốt đi tập Gym, nào biết được Gym cũng bởi vì mất điện mà không mở cửa, sau đó không giải thích được liền xuất hiện đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo bản thân mình liền thấy zombie ăn thịt người, bản thân mình vất vả lắm chạy xuống, trốn vào một công ty trùng tu, sau đó liền gặp 4 người này, dường như cùng một đơn vị.
Một đám người đã cùng nhau gần hai ngày, lúc đầu đồ ăn và nước trong khu vực công ty vẫn kiên trì được, nhưng từ đêm qua đã không còn thức ăn, cho nên hôm nay mọi người mạo hiểm đi ra tìm đồ ăn.
Từ trên cầu thang tầng hai quán ăn, tầng một mấy người không dám xuống, tất cả đều là zombie đáng sợ, thế nhưng đi lên tầng hai tìm mấy quán, toàn đồ ăn phải chế biến, không có đồ ăn trực tiếp, điều này làm cho một đám người, vô cùng nhụt chí.
Hạ Chân đầu óc rất loạn, sợ hãi và sợ hãi siết chặt cô mọi lúc, khiến cô có chút suy sụp.
"Nơi này có chút đồ ăn lạnh, hẳn có thể ăn, có ai ăn hay không." Nam mắt kính mở một cái lọ đồ chua trên đất, cầm lấy một miếng, mới vừa nhét vào trong miệng, đã bị chua phun ra, vốn mọi người còn muốn thử, trong nháy mắt không còn tâm tình.
"Đi nhà khác nhìn xem, đi thôi, những nước và đồ uống này tạm thời mang theo." Trung niên nam nhân hình như là người cầm đầu, phát hiệu lệnh nói.
Mấy người gật đầu, đem từng chai nước và đồ uống, rượu cất vào trong ba lô, "Đúng. . . Đúng rồi, ban nãy trên lúc đi, các ngươi có nghe thấy tiếng súng hay không a." Cô gái thành phần tri thức, hơi sợ hãi nói, không ngừng động tác trên tay.
Vài người đều xoay người nhìn nàng, để nàng hơi xấu hổ, "Ta không nghe thấy, còn ngươi, Dương Nghị?" "Không a, Hạ Chân còn ngươi?" "Ách, dường như không."
Mọi người tổng kết sau đó cảm thấy là nàng nghe nhầm hoặc là phụ cận thật sự có cảnh sát nổ súng, sau đó mấy người cẩn thận đi ra cửa chính nhìn quanh, hướng cửa hàng bên cạnh đi đến.
Lần lượt tìm khe hở, Dương Nghị không ngừng niềm nỡ bên người Hạ Chân, " Hạ Chân, ngươi có bạn trai chưa a." " Hạ Chân thân hình ngươi tốt như vậy, có phải mỗi ngày tập gym không a." " Hạ Chân, dự định sau này làm như vậy sao?"
Có mấy câu hỏi, 3 người bên cạnh vô cùng cạn lời, chính hắn đều không kịp phản ứng, mà Hạ Chân phản ứng cũng thế, ngoài miệng đáp lại, trong lòng căn bản không suy nghĩ, có thể sống hay không cũng không biết, muốn những thứ này có hay không có, ngươi có cảm thấy ngu hay không.
Ba người bên cạnh đều hiểu, vóc người đẹp, Hạ Chân lớn lên tốt, quả thật khiến người xum xoe. Một đôi chân dài và mông bự được phụ nữ theo đuổi giờ đây trông thật hoàn hảo dưới quần thể dục bó sát, tuy rằng quần và quần áo đã vô cùng bẩn, thế nhưng cũng không thể che giấu ánh sáng nàng hấp dẫn người khác.
Trung niên nam nhân mới vừa muốn nói gì đó, còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy trên quảng trường, truyền đến một trận bước chân dòn dã, tựa như tiếng giày, trong không gian yên tĩnh này, hết sức rõ ràng.
"ĐCM, tên óc chó nào lá gan lớn như vậy, phát ra tiếng bước chân lớn như vậy, có trò hay để xem rồi." Dương Nghị trở nên kích động nói, hướng lan can đi đến, sau đó dựa lan can nhìn xuống dưới.
Mấy người sau lưng cũng vội vội vàng vàng đuổi theo, tất cả mọi người rất tò mò, dưới tình huống có zombie, bọn họ cẩn thận từng li từng tí không phát ra bất kỳ thanh âm gì, mà người tầng dưới, vậy mà đi bộ phát ra tiếng vang như vậy, đây không phải muốn chết sao.
Dương Nghị mở to hai mắt, mồm há ra, cả người cảm giác nhìn thấy đồ vật không thể tưởng tượng nổi, mà mấy người đuổi kịp cũng đứng ở lan can nhìn dưới lầu, cũng là một vẻ mặt thấy quỷ.
Một thân trang phục màu đen, giày lính màu đen, quần jean màu đen, áo lót chiến thuật màu đen, cộng thêm cái bao tay màu đen, mà mặt nạ màu đen ngăn che phần miệng và mũi, tóc ngắn, khiến người nhìn có vẻ vô cùng lãnh khốc, làm cho người khác kinh ngạc, mà lúc này tầm mắt của mấy người tập trung lên súng ống ở phía sau người này, còn có súng cầm trong tay.
"Rầm" tiếng súng vang lên, mấy người nhìn người đàn ông này giơ tay phải lên, vung tay nổ súng zombie trước mặt, "Rầm" "Rầm" "Rầm" tiếng súng không ngừng, có thể thấy được, kỹ thuật bắn súng người này rất tốt, nhiều khi đều không cần nhắm, zombie trước người cũng đã bị headshot ngã xuống đất, nhanh chóng thay đổi băng đạn, không ngừng nổ súng, không bao lâu, zombie trên quảng trường không tính là nhiều, đảo mắt đã bị hắn xử lý hết.
Vài người nhìn tình cảnh tầng dưới, sợ hãi lại hưng phấn, cảnh tượng như vậy chưa bao giờ thấy qua, cảm giác tựa như trong phim ảnh, người kia là ai, bộ đội đặc chủng sao? Vì sao có bộ dạng và kỹ thuật bắn súng như vậy? Hắn là tới cứu chúng ta? Mấy người trong đầu rất loạn, hiện lên đủ loại vấn đề.
"Này. . Người kia là ai, đặc công sao? Thật giống như một diễn viên ta xem qua trong phim ảnh." Dương Nghị hơi nói lắp nói xong, bên cạnh Hạ Chân nói: "Winter Soldier, chẳng qua dường như Winter Soldier là người ngoại quốc, tóc không ngắn như vậy."
Tương Sơn nhìn chung quanh, xác định không bỏ sót zombie, khẩu súng xỏ vào bao súng trên đùi, xoay người hướng tầng hai bên cạnh, cũng chính là đám người kia.
"Hắn, hắn phát hiện chúng ta, thế nào. . . Làm sao bây giờ?" Dương Nghị nhỏ giọng thét to, điều này làm cho mấy người đều vô cùng khẩn trương, bọn họ không rõ ràng lắm người nọ là làm gì, thân phận gì, có làm thương tổn bọn họ hay không, trong nháy mắt khi nhìn đến hắn có súng, mấy người đem Tương Sơn định nghĩa là nhân vật nguy hiểm, cấp bậc còn ở trên zombie.
"Ngươi. . . . Chào ngươi, xin hỏi ngươi là ai." Trung niên nam nhân có lẽ lớn tuổi, có chủ kiến, cả gan, đứng thẳng người nhìn Tương Sơn nói, đối mặt ánh mắt Tương Sơn, không khỏi run lên, cảm giác đầu tiên chính là một trận lãnh khốc, trong nháy mắt để phía sau lưng hắn tê dại một hồi.
Tương Sơn nhìn bọn họ, một hồi lâu, mở miệng nói: "Ách, cái kia. . . . Các ngươi có tiền không? !" Âm thanh từ mặt nạ bảo hộ truyền tới, có vẻ trầm thấp lại kiềm chế, chẳng qua để mấy người trên lầu đều là một trận sững sờ.
88
2
3 tuần trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
