Chương 17
Mẹ của anh
Xế chiều, Chiến Thắng chạy xe đến nhà cha mẹ rước vợ về.
Cầm tay Ngọc Diệp quàng qua eo mình, lâu lâu, Thắng lại ngó chừng những ngón tay bị băng kín.
Anh rủ rê:
- Mình đi uống cà phê nha Diệp.
Ngọc Diệp biết anh thấy cô vất vả học nấu ăn nên muốn làm cái gì đó dỗ dành cô, chứ anh thì khá mệt rồi. Cô dịu nhẹ:
- Để lần sau đi anh. Hôm nay em có việc chưa làm xong.
Chiến Thắng không ép. Anh cho xe chạy thẳng về nhà.
Đợi Diệp tắm xong, ngồi vào bàn làm việc, Thắng bước vòng qua phía sau lưng, bóp vai cho cô:
- Hôm nay em có mệt không?
Diệp nắm lấy tay anh đang để trên vai mình:
- Không có.
- Cám ơn em.
Diệp xoay ghế lại đối diện với chồng:
- Tự nhiên sao lại nói với em những lời khách sáo đó?
Thắng lật lật đôi tay Diệp:
- Em đã cố gắng rất nhiều. Cuối cùng, má đã chấp nhận em.
- Đây chỉ là bước khởi điểm, em cần phải cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
Thắng không bỏ qua cơ hội nịnh vợ:
- Em đã hoàn thiện nhất còn gì.
Ngọc Diệp đẩy vai anh:
- Cái anh này!
Thắng cười, cầm tay Diệp đưa lên môi hôn:
- Thời gian qua, em có buồn má nhiều không?
Ngọc Diệp cười cười:
- Không có đâu anh. Má đâu có ghét bỏ gì em - Diệp tìm từ diễn tả cho phù hợp - Chỉ là má hơi kỹ tính, còn em thì vụng về nên má hay nhắc nhở.
Chiến Thắng im lặng nghĩ ngợi một lát. Anh chồm lên hôn trán vợ. Để lúc khác nói tiếp chuyện này vậy. Dù gì má cũng đã vui vẻ với Ngọc Diệp rồi. Cô không còn chịu áp lực nữa là anh yên tâm. Anh không nên quấy rầy để cô chuyên tâm làm việc. Nếu không muốn cô phải thức khuya để làm cho xong:
- Em cứ làm việc tiếp đi, anh sẽ đi giặt đồ.
Lần này, đến phiên Ngọc Diệp khen chồng:
- Anh dễ thương cực kỳ.
Chiến Thắng búng tay:
- Anh sẽ phơi đồ, ủi đồ luôn.
Ngọc Diệp nhăn mũi cười:
- Anh tuyệt quá còn gì.
- Sau đó, anh sẽ dọn dẹp phòng ngủ.
- Anh …
Chiến Thắng đưa tay ngăn không cho Diệp nói tiếp:
- Em khen nữa là anh sẽ thức suốt đêm làm hết công việc nhà đó. Làm ơn đi. Ngọc Diệp cười giòn, đẩy vai Thắng đi:
- OK. Không nói láo gạt anh nữa.Chiến Thắng dứ dứ tay hăm dọa Ngọc Diệp:
- Ý em là sao hả?
Ngọc Diệp nghêng mặt không sợ.
Chiến Thắng tát yêu vào má vợ, dúi vào tay cô mảnh giấy nhỏ trước khi bỏ đi.
Trong mảnh giấy có viết mấy câu như thế này:
“Học quên để nhớ cho nhiều.
Học hờn giận để cưng chiều đó thôi.
Học lẻ loi để có đôi.
Học ghen tuông để cho người thêm yêu”
Đọc xong, Ngọc Diệp không khỏi phì cười. Có những thứ mà mình tưởng linh tinh, nhỏ nhặt, tầm thường nhưng nếu biết áp dụng đúng nơi, đúng cách là khiến bạn đời vui cả ngày, là góp một kỷ niệm đẹp cho hồi ức chung. Đâu cần phải quá xa xôi, tốn kém, khó khăn phải không?
Ngọc Diệp sống hạnh phúc lắm. Chiến Thắng luôn tìm cách làm cho cô vui, loại bỏ dần những bất an về tình yêu, về hôn nhân trong cô.
Cô rất mãn nguyện với cuộc sống của mình, không đòi hỏi gì hơn nữa. Cô thấy mình rất may mắn, có được tất cả trong tầm tay. Cái mà cô cần học bây giờ là cách giữ gìn, nâng niu chúng. Và cô tin mẹ chồng là người thầy hữu hiệu nhất cho cô trong truyện này.
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ, mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
(“Mẹ của anh”, thơ của Xuân Quỳnh)
HẾT
28
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
