Chương 3
Trương Tương Như
Kết thúc cuộc trò chuyện, Phong Dật Vân ngồi xếp bằng trên giường, hắn chuẩn bị tiến hành lần thoát thai đầu tiên của nguyên thần nhục thể.
Nguyên thần nhục thể bao gồm năm cảnh giới, Phàm Thai, Huyền Thể, Thiên Địa Thánh Thể, Vô Cực Chi Thân, Bất Tử Thần Thể. Phong Dật Vân nhớ kiếp trước hắn tu luyện tới Chân Nhân đỉnh phong, nguyên thần nhục thể cũng chỉ dừng lại tại Thiên Địa Thánh Thể thời kỳ đầu, chứng tỏ tu luyện nguyên thần khó như thế nào, nhưng bù lại uy lực cũng tương đương khủng bố.
Hiện tại, hắn đang đứng trước giai đoạn Phàm Thai, chỉ cần lột xác thành công, đoán chừng đao thương bất nhập, đạn bắn không thủng chắc chắn là có thật. Vốn nguyên thần nhục thể bình thường đến cảnh giới này cũng không biến thái như vậy, ngặt nỗi công pháp hắn tu luyện lại có tư cách đó, nó vốn không thể dùng lẽ thường để so sánh.
Trước Phàm Thai, hết thảy đều dễ dàng tu luyện tới, nhưng một khi bước vào Phàm Thai rồi, khẳng định tài nguyên cung cấp ngày càng nhiều, độ khó tiến cấp cũng tăng lên ít nhất trăm lần.
Bởi vì căn bản, đây là một bước ngoặt quyết định con đường tương lai của quá trình tu luyện nguyên thần nhục thể.
Phong Dật Vân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế tâm tình xuống mức vô bi vô hỉ, không có tạp niệm.
Mười phút trôi qua, Phong Dật Vân bất đầu động, hai tay bắt một cái pháp quyết kỳ dị, tức khắc không gian xung quanh hình thành một kết giới vô hình, người ngoài không thể nhìn vào trong, chỉ có bên trong mới nhìn được bên ngoài, trừ phi tu vi cao hơn Phong Dật Vân mới có thể nhìn xuyên kết giới.
Từ trên người Phong Dật Vân, một thân ảnh y đúc hắn chậm rãi bay ra lơ lửng trên đỉnh đầu, chính là nguyên thần nhục thể của hắn.
Thời điểm nguyên thần nhục thể vừa ra, không gian bên trong kết giới ầm ầm chấn động, từng đợt thiên địa linh khí tụ tập dung nhập vào nguyên thần nhục thể, không ngừng cọ rửa.
Trên mặt Phong Dật Vân lộ rõ vẻ thống khổ, từ trong người hắn có thể nghe rõ ràng âm thanh uỳnh uỳnh vang dội, cứ như thể có ai đó đang dùng quyền đầu đấm lên tường vậy.
Quá trình nói lâu cũng không lâu, khi tốc độ hấp thu linh khí đạt đến cực hạn thì đột nhiên ngừng lại, nguyên thần nhục thể lơ lửng lúc này tỏa ra hào quang chói lòa, không khác gì phật tổ như lai trong bộ phim Tây Du Ký.
Lại qua thêm mười phút, rốt cuộc diễn biến phát sinh cũng ngừng hẳn, nguyên thần nhục thể nhập lại vào trong người Phong Dật Vân, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, hai luồng hào quang biến thành thực chất chiếu thẳng lên trần nhà, như hai thanh lợi kiếm xuyên phá không gian, cực kỳ kinh người.
Mạnh mẽ cảm thụ sức mạnh khủng bố trong cơ thể, Phong Dật Vân rất hài lòng gật đầu, loại lột xác này còn đáng sợ hơn cả thoát thai hoán cốt khi trở thành võ giả thực thụ.
Phỏng đoán một chút, hắn Vũ Sư Ngũ Tinh bây giờ có gặp phải Vũ Sư Bát Cửu Tinh cũng không sợ, vượt cấp khiêu chiến là chuyện có thật đấy, chưa kể nếu vận dụng một chút thủ đoạn võ kỹ cường đại, cho dù là Vũ Linh cảnh hắn cũng dám đối mặt.
Tại vị diện võ học không được hưng thịnh như Địa Cầu, Vũ Sư Vũ Linh cũng đã là tồn tại cường giả, cảnh giới cấp bậc thực chất chia thành Vũ Đồ, Vũ Giả, Vũ Sư, Vũ Linh, Vũ Vương, Vũ Hoàng, Vũ Quân, Vũ Tôn tám cấp, mỗi cấp lại gồm có chín cảnh giới nhỏ, sau khi đạt đến Vũ Tôn sẽ là tồn tại siêu thoát Hạ Vị Diện.
Đương nhiên như vậy không có nghĩa là ở Địa Cầu có cường giả Vũ Tôn, đó chỉ là một quy tắc chung dành cho tất cả võ giả ở Hạ Vị Diện khi muốn trở thành Vị Diện Chủ hoặc là vượt khỏi Hạ Vị Diện để lên vị diện cao cấp hơn. Thẳng thắng mà nói thì Địa Cầu còn chưa được tính là một Hạ Vị Diện đạt tiêu chuẩn.
Quay trở lại với Phong Dật Vân, sau khi kiểm tra thân thể xong hắn liền ngồi tu luyện để ổn định cảnh giới, mãi đến lúc mặt trời ló dạng mới lần nữa mở mắt.
Phong Dật Vân bước tới tủ đồ, lấy ra một bộ tập thể dục, định bụng tập luyện một chút rồi về tắm rửa sau.
Thời gian này người hầu trong nhà dậy rất sớm, trông thấy Phong Dật Vân đi ra chuẩn bị chạy thể dục liền nhao nhao cúi chào, ánh mắt ngây ngẩn nhìn thân ảnh hắn biến mất hẳn mới phục hồi tinh thần.
Một nữ hầu gái xoa xoa hai mắt hướng người bên cạnh hỏi.
- Có phải tôi nhìn lầm không, thiếu gia hình như càng thêm mê người rồi... So với ngày hôm qua còn cao hơn nhiều...
Đồng bạn bên cạnh nghe vậy lập tức gật đầu.
- Không sai, khí chất của thiếu gia thật là càng ngày càng mê chết người không đền mạng a... Nếu tôi mà được thiếu gia nhìn trúng, có chết tôi cũng mãn nguyện nữa.
Vừa nói nàng vừa lộ vẻ mê đắm, hám trai mười phần.
Đám hầu gái đứng gần vội vàng khinh bỉ, không hề nể mặt dùng những lời lẽ cay nghiệt vùi dập...
Phong Dật Vân không biết rằng chính mình vừa lột xác đã trở thành đề tài thảo luận của Phong gia, hắn vẫn ung dung chạy bộ, tiến hành bài tập cơ bản mà hắn vẫn thường hay làm mỗi buổi sáng.
Chạy ra khỏi khu biệt thự Lam Nguyệt, Phong Dật Vân bỗng nhớ tới chuyện gì đó, rút điện thoại trong túi bấm số gọi đi.
Rất nhanh liền có người tiếp máy, giọng nói rất khó chịu, nghe có vẻ còn đang ngái ngủ.
- Uy! Ai đó, trời còn chưa sáng...
Không để hắn nói hết, Phong Dật Vân đã lãnh đạm trả lời.
- Phong Dật Vân!
Tiếu Minh đang nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, tay ôm điện thoại, chợt nghe thấy ba chữ "Phong Dật Vân" ngay lập tức bật người dậy, tỉnh cả ngủ, nhìn hắn so với cái lò xo giống như anh em sinh đôi.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, Tiếu Minh vội vàng nhẹ giọng hỏi, ẩn ẩn trong đó còn có chút run rẩy, trong đầu suy nghĩ không biết tôn đại thần Phong Dật Vân lại gọi mình vào giờ này để làm gì.
- Phong thiếu... Ách!.. Phong tổng, ngài gọi tôi có chuyện gì cần giao phó ạ?
Phong Dật Vân chậm rãi đáp, giọng nói vẫn lãnh đạm nhàn nhạt như cũ.
- Tìm cho tôi một ngôi trường, tôi muốn đi học!
- Đi học?...
Tiếu Minh nghệt mặt, đờ đẫn hồi lâu không nói nên lời, một siêu nhân như ngài còn phải đi học, đây là ý gì?
Trong điện thoại lại vang lên giọng của Phong Dật Vân.
- Có ý kiến?
Tiếu Minh tức khắc hoàn hồn vội vàng vâng dạ.
- Không, không có, Phong tổng yên tâm, tôi sẽ tìm cho ngài trường học tốt nhất.
- Tốt nhất thì không cần, tôi không muốn quá rêu rao thân phận của mình, anh hiểu ý tôi rồi chứ?
- Hiểu hiểu, tôi sẽ hoàn thành cho ngài ngay bây giờ, Phong tổng muốn đi học hôm nay luôn chứ ạ?
Tiếu Minh cầm chăn nêm lên lau mồ hôi, hắn tưởng lầm là khăn lau mặt, hoàn toàn không để ý đến là chăn nệm trên giường, có thể thấy tâm tình khẩn trương của hắn khi nói chuyện với Phong Dật Vân ghê gớm cỡ nào.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng "Ừ" sau đó treo máy, lúc này Tiếu Minh mới thở phào được một hơi.
- Không biết vị đại thần này lại có ý đồ gì đây...
Lầm bầm một câu, Tiếu Minh ngay sau đó đánh điện thoại cho một người quen biết.
- Hiệu trưởng Lý hảo! À, tôi muốn nhờ ông chút việc... Ừ, tôi muốn ghi danh cho một người, à ừ, khoảng mười tám tuổi... đúng rồi, mười tám tuổi... Lớp năm cuối, được được, đa tạ hiệu trưởng Lý rồi...
...
Phong Dật Vân giao sự tình tìm trường học cho Tiếu Minh rồi tiếp tục chạy bộ, đôi khi dừng lại vung vài quyền hoặc vài cước đá, lực đạo không cần phải nói bao nhiêu mạnh, cả người đi đường xung quanh cũng bị tiếng gió rít dọa cho sợ hãi một hồi.
Chạy một quãng dài tới phố Lương Hà, Phong Dật Vân liền dính phải sự tình dở khóc dở cười.
Ở quán cà phê bên đường, một cô gái bận áo thun ngắn tay, quần thể thao hướng Phong Dật Vân bên này đi tới, Phong Dật Vân liếc mắt nhìn qua liền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Lớn như vậy?" cặp mắt của hắn nhìn trân trân vào vùng ngực của cô gái, thật sự là quá lớn rồi, so với La Phù còn lớn hơn hai vòng, ít nhất cũng phải 34F, lúc nàng bước đi hai quả cầu nảy tưng tưng lên trông vô cùng bắt mắt, chưa kể vùng eo con kiến và bờ mông cực phẩm khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn nữa.
Nam nhân xung quanh đều đứng lại không ngừng liếc nhìn nàng, một bộ sắc lang chính cống, còn nữ nhân thì dùng ánh mắt ghen tức đố kỵ hoàn toàn trái ngược với nam nhân để nhìn nàng chằm chằm.
Phong Dật Vân còn chưa phục hồi lại tinh thần thì cô gái đã đi đến bên cạnh, nàng quay đầu nhìn quanh rồi kéo tay hắn bước tiếp về phía trước.
Một loạt các hành động kỳ quái khiến Phong Dật Vân thoáng ngẩn người, thầm nghĩ "Không lẽ mị lực của ta đã vươn đến một tầm cao mới? Nhất định là vậy, bất quá cô nàng này so với những người trước hình như có hơi mạnh bạo rồi..."
Đang dương dương tự đắc thì Phong Dật Vân bỗng nghe thấy giọng nói thiếu nữ từ bên cạnh.
- Tại sao anh lại lâu tới như vậy, chậm chút nữa là lỡ mất kế hoạch rồi... Lát nữa nhớ phải làm cho tốt, nếu không tôi sẽ kiến nghị lên Tào đội trưởng.
"Kế hoạch?... Tào đội trưởng? Cái..." Phong Dật Vân há hốc mồm định nói cái gì đó nhưng bất ngờ bắt gặp cô nàng ngẩng đầu lên nhìn mình, một đôi mắt trong trẻo to tròn ngập nước, hai hàng chân mày tinh xảo cùng với chiếc mũi cao điểm khuyết trên gương mặt, đôi môi mọng đỏ hơi mỏng càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Trong khoảnh khắc, Phong Dật Vân sững sờ tim đập thình thịch, hắn cảm thấy kinh nghiệm sống hơn ngàn năm có chút không đủ dùng, không biết nên vui hay buồn, vừa trọng sinh ở thế giới mới liền liên tiếp gặp được những thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, cái này chắc là do kiếp trước ăn ở tốt quá nên tích tụ nhiều được công ích chăng?
Nhìn Phong Dật Vân há miệng muốn nói, Trương Tương Như cho rằng hắn định giải thích hoặc lý do này kia nên nhất quyết mở miệng nhỏ đe dọa trước.
- Hừ, đừng nghĩ viện cớ, tôi tuyệt đối không có chấp nhận đâu... Thấy anh đẹp trai, khí chất lại tốt như vậy nên tôi tạm tha một lần, lần sau còn đến trễ nữa là tôi cho anh đẹp mặt.
Nói nói nàng còn giơ quả đấm nhỏ lên điệu bộ uy hiếp, Phong Dật Vân cảm thấy đầu mình đang to ra, khí chất của ta là mê người cuốn hút mỹ nữ được hay không a, tốt như vậy là tốt kiểu gì? Còn việc đến trễ đến sớm lại là cái vấn đề gì nữa đây?
Dường như cảm nhận được biểu tình khó hiểu của Phong Dật Vân, Trương Tương Như bĩu môi rút từ trong túi ra một cái bóp, nàng dùng tay lật ra, để lộ một miếng huy hiệu cảnh cục, bên cạnh còn có bưu thiếp thân phận.
- Lại còn diễn, kỹ càng là tốt nhưng đôi khi sẽ làm người ta khó chịu đấy, Tào đội trưởng chưa cho anh xem hình tôi chăng?
Phong Dật Vân theo bản năng lắc đầu, hắn còn không biết Tào đội trưởng là người nào đâu, bất quá lúc này hắn đã có thể xác định, cô nàng này tên là Trương Tương Như, thành viên của tổ thanh tra Bắc Đế Đô, nàng chắc hẳn đang điều tra một sự việc nào đó và ở đây để chờ đồng đội tới hỗ trợ, vô tình nhầm lẫn mình với người đồng đội đó nên mới xảy ra tình huống như lúc này.
Cặp mắt sâu thẳm khẽ đảo, miệng khẽ nhếch lên, cũng không biết nảy ra chủ ý gì Phong Dật Vân hướng Trương Tương Như nhỏ giọng nói.
- Trương đội, vừa rồi không biết là cô nên hơi mạo phạm, cô đừng để ý nhé!
Trương Tương Như nhìn điệu bộ cười như không cười của Phong Dật Vân, không hiểu sao trong lòng lại nhảy lên một cái, cảm giác dường như mình đã sai sai cái gì nhưng nhất thời lại không có rõ ràng được.
Thầm lắc đầu bỏ qua suy nghĩ, Trương Tương Như phất phất tay hào phóng nói.
- Biết sai nên sửa, lần sau đừng có tái phạm là được, đi thôi chúng ta bắt đầu điều tra từ bây giờ luôn, tôi đã thu thập đủ thông tin, đối tượng vào khoang 5h30 sẽ...
Hai người vừa đi khỏi phố Lương Hà không được hai phút thì một thanh niên bận đồ thể dục màu trắng tương tự với Phong Dật Vân, trên cổ vắt chiếc khăn lau mặt cũng màu trắng chạy tới, vừa chạy hắn còn liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt gấp gáp chảy không ít mồ hôi.
- Không xong rồi, không xong rồi... Không biết Trương đội trưởng cô nàng này có tức giận không nữa, cầu nàng đừng có hỏa bạo mới tốt, nếu không cuộc đời mình coi như bế mạc từ đây...
780
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
