Chương 18
Không Nên Chấp Nhặt Với Chó
Phương Tình Nhi ôm tay Phong Dật Vân, hai người sóng vai đi vào nhà hàng bốn sao, các nhân viên bảo vệ được huấn luyện rất kỹ lưỡng, trông thấy hai người ăn mặc không có vẻ gì là sang trọng vẫn nhiệt tình tiếp đãi.
Vấn đề trang phục bình thường không thể trách Phong Dật Vân được, mấy năm qua hắn sống ở trên núi, phần lớn thời gian đều là tập luyện và chiến đấu, vì vậy càng giản đơn thoải mái càng tốt. Hơn nữa với một người trải qua năm tháng sương gió như hắn, vẻ ngoài hào nhoáng căn bản không nằm trong những vấn đề đáng chú ý.
Bước vào trong đại sảnh, lập tức có một gã phục vụ bận vest đen thắt nơ theo phong cách Tây Âu tiến tới chào hỏi.
- Hoan nghênh hai vị đến nhà hàng Ngọc Phụng, hiện tại ghế lô bên trong đã không còn nữa, không biết hai vị có thể dùng bữa trong sảnh được không ạ?
Phong Dật Vân không hề chần chừ gật đầu, cô gái nhỏ bên cạnh hắn đã đói lắm rồi, không có thời gian để kén chọn nữa.
Phục vụ thấy hai người sảng khoái đáp ứng, khuôn mặt tươi cười vui vẻ dẫn cả hai tới một bàn trống bên trong sảnh lớn. Xung quanh có không ít người đang ngồi ăn, tất cả đều là người có tài lực, bằng không đã không đến nơi sang trọng như thế này dùng bữa.
Phong Dật Vân và Phương Tình Nhi đi vào hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt, nam anh tuấn khí chất bất phàm, nữ xinh đẹp vóc người quyến rũ, ngày thường tìm được một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ như thế này ở Đế Đô cũng là rất khó.
Trước vô số ánh mắt soi mói, Phong Dật Vân bình thản không có vấn đề gì, nhưng Phương Tình Nhi lại không được tự nhiên cho lắm.
Sau khi ngồi xuống ghế Phong Dật Vân đưa menu cho Phương Tình Nhi chọn món, cô nàng này vốn đã rất đói bụng vì vậy chọn một hơi sáu bảy món, nàng còn nói.
- Ăn không hết liền mang về cho tiểu Nghệ ăn nữa, khẳng định cậu ấy sẽ rất thích, dù sao cậu ấy rất tham ăn mà.
Phong Dật Vân cười cười không có ý kiến, bảo phục vụ đi chuẩn bị.
Hai người ngồi nói chuyện vui vẻ, không bao lâu sau đồ ăn đã được mang lên, nhân viên còn lịch sử hỏi.
- Hai vị có dùng rượu không ạ?
- Cho tôi nước trái cây, cô ấy còn nhỏ không uống rượu được.
Nhân viên mỉm cười gật đầu lập tức đi lấy, Phương Tình Nhi bên cạnh cười ngọt ngào nói.
- Em mười chín tuổi rồi nha, làm sao không đủ tuổi uống rượu... anh thật keo kiệt.
Phong Dật Vân không thèm để ý, tay cầm một con tôm hùm lên cẩn thận lột vỏ, miệng hời hợt đáp.
- Ở độ tuổi này của em, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển, hạn chế được thì vẫn nên hạn chế...
Phương Tình Nhi bĩu môi, ưỡn ngực không phục nói.
- Người ta cũng rất lớn mà, làm sao lại cần phát triển nữa... Với lại, anh cũng rất thích chúng mà...
Nói xong nàng còn cố tình lắc lắc bộ ngực no đủ, từng làn sóng rung động tấn công vào tinh thần của Phong Dật Vân.
Hắn ho khan một tiếng, đặt con tôm được lột sạch vào chén nàng.
- Lớn hơn nữa anh càng thích,... ngoan, ăn đi!
Phương Tình Nhi đỏ mặt gật đầu, ngoan ngoãn cúi đầu xuống bắt đầu ăn tôm, bởi vì đang rất đói bụng nên nàng không hề giữ hình tượng, tốc độ ăn rất nhanh, vài cái chớp mắt liền diệt gọn con tôm hùm to bự trong chén.
Phong Dật Vân nhìn nàng chép chép miệng thèm thuồng liền dùng đủa gắp thêm một chén thức ăn khác, đồng thời lột một con tôm khác bỏ vào chén nàng, ánh mắt yêu thương, nhu hòa không chút che giấu.
Suốt buổi ăn hắn hầu như không động đũa, một dạng hầu hạ phục vụ cho tiểu công chúa thoải mái ăn uống, đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn là người hầu của nàng.
- Ăn chậm thôi...
Lấy tay lau vết đồ ăn thừa dính trên môi Phương Tình Nhi, Phong Dật Vân cầm một cốc nước ép trái cây đưa tới bên miệng nàng.
Phương Tình Nhi ngậm lấy ống hút, hai mắt không ngừng đảo quanh đồ ăn trên bàn, đang suy nghĩ không biết nên xử lý chỗ còn lại như thế nào, hay là vẫn nên đóng gói mang về cho tiểu Nghệ.
Đặt cái cốc đã cạn nước xuống, Phong Dật Vân xoa xoa bụng nhỏ căng tròn lên một vòng, miệng cong lên cười nói.
- Được rồi, đừng ăn nữa, ăn no quá ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.
Nói xong cầm lấy khăn giấy khăn giấy giúp nàng lau miệng, không cần phải nói người ngoài có bao nhiêu hâm mộ nhìn hai người, đặc biệt là nữ nhân, thầm than không biết đến khi nào bạn trai của mình mới chăm sóc cho mình được như vậy.
Chỉ có người trong cuộc vẫn hồn nhiên, ngây thơ, quay đầu nhìn Phong Dật Vân dè dặt hỏi.
- Chỗ thức ăn còn thừa này đóng gói lại được không?
Phong Dật Vân nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu đáp.
- Tất nhiên rồi, để anh cho người đóng gói.
Hắn cũng không phải là người thích lãng phí, đồ ăn thừa còn rất nhiều, thậm chí có món Phương Tình Nhi động một đũa liền không đụng tới nữa.
Nhân viên phục vụ đi tới, nghe thấy yêu cầu của Phong Dật Vân liền đồng ý mang đồ đi đóng gói lại, không hề tỏ ra bất cứ thái độ khác thường nào.
Này khiến Phong Dật Vân rất hài lòng, thầm nghĩ, không biết chủ nhân nhà hàng này là ai, tổ chức được một đội ngũ làm việc chuyên nghiệp như thế này, so với nhà hàng năm sao nổi tiếng thế giới một chút cũng không thua kém.
Đang lúc Phong Dật Vân suy nghĩ có nên mở một cái nhà hàng tương tự hay không thì bỗng dưng cửa thang máy ở xa xa chợt mở, từ bên trong đi ra sáu người, bốn nam hai nữ.
Nam thì anh tuấn tiêu sái, trang phục thời thượng đắt tiền, nhìn qua liền biết công tử nhà già có, còn nữ thì yểu điệu, xinh đẹp. Đặc biệt là cô nàng mặc váy váy hồng nhạt, cực kỳ quyến rũ mê người, bộ ngực cực kỳ đồ sộ khủng bố làm chiếc áo căng chật như sắp rách ra tới nơi, eo thon mông cong, dàng người tuyệt đối có lực sát thương siêu việt, đám nam nhân đang ngồi ăn ánh mắt nhìn nàng không chớp lấy một cái.
Đáng ngạc nhiên nhất, cô nàng chỉ có trong trí tượng của nam nhân này lại là người quen cũ của Phong Dật Vân, nói cũ cũng không cũ lắm, mới gặp khi sáng thôi...
Không ai khác chính là Trương Tương Như, nữ cảnh sát cực phẩm...
Trên khuôn mặt nàng lúc này che giấu một sự buồn bực sâu kín không dễ phát hiện ra, miệng anh đào vẫn là tươi cười gượng gạo tiếp chuyện với bốn công tử ca đi bên cạnh.
Sáu người đi ra gần tới cửa liền bắt gặp Phong Dật Vân, Phương Tình Nhi hai người đang đứng chờ đồ ăn đóng gói.
Sáu người lập tức ngừng bước kinh ngạc nhìn hai người, Trương Tương Như bởi vì gặp lại Phong Dật Vân mà kinh ngạc, tạm thời chưa để ý tới tiểu mỹ nữ đứng nép bên cạnh hắn, còn bốn công tử ca kia thì ngược lại, vì Phương Tình Nhi mà sững sờ, quả thực là cực phẩm thanh thuần tinh khiết a. Trương Tương Như quá cẩn thận dè dặt vì vậy bốn người bọn hắn không sơ múi gì được, sớm đã chán nản, hiện tại vừa vặn trông thấy một siêu phẩm khác không thua kém nàng ta, tất nhiên là không thể bỏ qua được rồi.
Trong khi đó Phong Dật Vân hai người cũng là phát hiện ra sự hiện diện của họ, Phương Tinh Nhi bị bốn đôi tặc nhãn nhìn chằm chằm không khỏi khó chịu, trốn sau lưng Phong Dật Vân.
Nhìn thấy trong đám người có Trương Tương Như, Phong Dật Vân miễn cưỡng cho qua thái độ của bốn công tử ca, mỉm cười bắt chuyện với mỹ nữ cảnh sát.
- Trương đội, chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay có nhã hứng đi ăn ở đây sao?
- Văn Văn, anh... chào anh...
Trương Tương Như đương nhiên là rất vui khi gặp Phong Dật Vân, chuyện ban sáng vẫn còn nằm trong tâm trí nàng, giống như mới xảy ra tức thì vậy, hơn nữa nàng cũng nghi ngờ thân phận của hắn, nếu thực sự là Phong Dật Vân thần tượng trong lòng nàng, vậy thì tốt quá rồi, tình cảm sẽ trở nên dễ dàng thăng tiến hơn rất nhiều.
Bất quá nhìn đến Phương Tình Nhi rụt rè nắm chặt tay Phong Dật Vân bên kia, Trương Tương Như trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ý vị khó chịu không nói rõ, nhưng là bị nàng mạnh mẽ áp chế, trên mặt tỏ ra bình thường vui vẻ chào hỏi.
Phong Dật Vân cũng không để ý quá nhiều biểu hiện của nàng, bên cạnh hắn còn có tiểu công chúa đây này...
Vì vậy hắn chỉ định chào hỏi Trương Tương Như một cái rồi thôi, không hề quan tâm đám công tử ca bên cạnh nàng là thứ gì, nể mặt Trương Tương Như chưa tính sổ là may, còn muốn hắn chào hỏi khách khí? Mơ tưởng!!
Hắn không tính toán nhưng có người lại cố tình tìm chết...
Một gã công tử ca mặt mày sáng sủa, tóc vuốt keo gọn gàng, hắn đứng gần Trương Tương Như nhất, chứng kiến nàng vừa nhìn thấy Phong Dật Vân liền vui vẻ hưng phấn dị thường, lập tức nhận ra quan hệ giữa hai người có điểm không đơn giản.
Trong lòng đã ôm một cỗ lửa giận, bây giờ Phong Dật Vân lại xem hắn như không khí, thái độ khinh thường mười phần, hỏa khí càng được thế bốc lên cao hơn.
Phí Thiếu Long ngoài cười nhưng trong không cười hướng Trương Tương Như nhẹ giọng nói.
- Tương Như, gặp bằng hữu sao không giới thiệu cho anh?
Nghe Phí Thiếu Long hỏi, Trương Tương Như nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười cười giới thiệu, thái độ không quá xa cách khi giao tiếp cùng ba vị công tử ca còn lại, bởi theo nàng thấy thì Phí Thiếu Long là một người đường hoàng, lịch sự lễ phép, không giống như đám công tử nhà giàu thường vênh mặt gợi đòn.
- Thật là, em thiếu chút nữa đã quên, đây là Phong Vân, một bằng hữu làm trong ngành với em... Phong Vân, đây là Phí Thiếu Long.
Ở bên kia nghe Trương Tương Như gọi Phong Dật Vân là Phong Vân, Phương Tình Nhi chớp đôi mắt to tròn nghi hoặc, đúng lúc này trong lòng bàn tay nàng bị một ngón tay khác khảy nhẹ vài cái. Phương Tình Nhi hiểu ý ngậm miệng không nói gì.
Phí Thiếu Long tỏ ra lịch sự vươn tay, cười nói.
- Chào cậu, tôi là Phí Thiếu Long, thiếu chủ của tập đoàn Phí thị, rất vui được làm quen, sau này đã là bạn của Tương Như thì cũng là bạn của tôi.
Vừa nói hắn còn cố tình nhấn mạnh thân phận của mình, trong mắt lóe ra ánh nhìn cao ngạo, hết thảy đều rất bí mật nhưng lại không qua được con mắt già đời của Phong Dật Vân.
Vẻ mặt Phong Dật Vân vẫn lạnh nhạt, chỉ liếc Phí Thiếu Long một cái rồi thôi, thái độ này khiến đám người Phí Thiếu Long vô cùng phẫn nộ, ngay cả Trương Tương Như cũng khó chịu, cau mày nhìn Phong Dật Vân, ấn tượng trong lòng đối với hắn bắt đầu có chút thay đổi.
Phát hiện ra dị thường của nàng có hai người, một là Phong Dật Vân, hai là Phí Thiếu Long. Một người híp mắt thâm ý nhìn chằm chằm nàng, người còn lại thì cười lạnh trong lòng, ngoài mặt không tỏ ra biến hóa quá nhiều, chỉ là một tiếng thở dài đầy sự giả dối.
- Xem ra là cậu khinh thường không muốn kết giao cùng tôi, không sao... Có lẽ bởi vì thấy tôi đi cùng Tương Như nên cậu khó chịu, cậu như vậy là không đúng, dù sao bên cạnh cậu vẫn còn bạn gái của cậu ở, là đàn ông không nên luyến tiếc quá nhiều thứ...
Một câu nói đầy thâm ý này vừa ra, Phí Thiếu Long không hay biết rằng hắn đang khéo quá hóa vụng, bản thân Trương Tương Như rất rõ ràng Phong Dật Vân không hề giống như Phí Thiếu Long nói, có chăng chỉ mỗi mình nàng có ý nghĩ với người ta mà thôi...
Người không biết còn có ba gã công tử ca khác, bọn chúng nhanh chóng hùa theo phí Thiếu Long tỏ vẻ khinh bỉ.
- Phí thiếu không nên nói chuyện cùng hạng người như vậy, rõ ràng đã có bạn gái, hơn nữa còn đứng ngay cạnh, vậy mà lại đi trông ngóng Trương tiểu thư, quả thực không biết xấu hổ là gì...
- Đúng vậy rõ ràng là đứng núi này trông núi nọ, nam nhân sao lại có người như mày được chứ, thật quá mất mặt cánh đàn ông chúng ta.
- Vị tiểu thư này, tốt nhất cô nên rời bỏ hắn đi, theo loại nam nhân chỉ biết hoa ngôn để lửa gạt này đối với nữ nhân là một điều bất hạnh.
Lời lẽ càng ngày càng cay độc, đến cuối cùng còn có tên muốn chia rẽ tình cảm của Phong Dật Vân và Phương Tình Nhi, điều này khiến Phương Tình Nhi bình thường nhút nhát cũng là tức giận không thôi, trên đời này tuyệt đối không có nam nhân nào tốt hơn Phong Dật Vân lão công của nàng..
Phương Tình Nhi không nén được tức giận ló ra đầu nhỏ, chỉ tay về phía đám Phí Thiếu Long quát mắng.
- Các người quá đáng, chính các người mới là lũ nam nhân không ra gì, so với lão công của ta một cái móng tay cũng không bằng...
Nhìn nàng đúng là bộ dạng nhà vua chưa gấp mà thái giám đã vội, Phong Dật Vân mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, một tay béo béo đôi má phúng phính đáng yêu đỏ bừng vì tức giận.
- Nhìn em kìa, tức giận đến mặt cũng đỏ như vậy rồi.
- Ai bảo bọn họ mắng anh...
Phương Tình Nhi quệt môi không vui nói.
Phong Dật Vân tươi cười, nhàn nhạt đáp lại.
- Chỉ là vài con chó sủa bậy thôi, anh làm sao lại quan tâm được... Bọn chúng là chó, còn hai ta là người, chấp nhặt với chó chỉ hạ thấp thân phận của em chứ không ích lợi gì cả, sau này không được như vậy nữa.
Đám Phí Thiếu Long nghe Phong Dật Vân gọi mình là chó liền biến sắc, tức muốn hộc máu... có điều khi nghe câu tiếp theo của Phương Tình Nhi, bọn chúng thiếu chút nữa hôn mê.
- Nhưng mấy con chó này sủa rất chói tai nha.
Phương Tình Nhi gật đầu ngây thơ hồn nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giết người của đám công tử ca.
Trương Tương Như nhìn hai người tình cảm thân mật, trong lòng có một loại tư vị không nói rõ, là khó chịu, là ghen tị, là chua xót,... bản thân nàng cũng không giải thích được. Vừa rồi, thời điểm bọn Phí Thiếu Long mắng chửi Phong Dật Vân, nàng cảm thấy có một cục nghẹn ở cổ họng, cực kỳ khó chịu, muốn phản bác giải thích cho Phong Dật Vân, nhưng nghĩ lại mình và hắn chỉ là mới gặp mặt quan hệ bình thường, chỉ là tiếp xúc thân mật qua một chút...
Không... không bình thường, nếu cùng nhau trải qua sinh tử còn gọi là bình thường thì không biết phải như thế nào mới là đặc biệt, cho dù đối với Phong Dật Vân, tình huống như vậy không tính là gì, nhưng với một người bình thường như Trương Tương Như thì khoảnh khắc đó sợ rằng cả đời nàng làm cảnh sát đương đầu nguy hiểm cũng không thể gặp được.
Cho nên ở Phong Dật Vân, Trương Tương Như là rung động thực sự, nàng lưu tên của hắn trong điện thoại là Phong Dật Vân, bởi vì nàng đã đem hắn ra so sánh với người trong mộng của nàng, còn ảo tưởng, hy vọng hai người là một...
137
7
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
