Chương 14
Ba mẹ Uy Vũ
Ba đưa tiền cho tôi mua vé . Khi về , thấy ông hoà một thứ mực màu đen tuyền .
- Ánh Tuyết , con ngồi vào đây với ta !
- Con mệt lắm ba ơi , con muốn đi nghỉ .
Mặt ông nghiêm lại , cục cằn nói với tôi :
- Ta nói con ngồi xuống đây thì con phải ngồi xuống đây . Chỉ năm phút thôi rồi con muốn làm gì thì làm , nghỉ sao thì nghỉ .
Nghe ông nói vậy thì tôi cũng chỉ biết nghe lời mà ngồi xuống thôi .
- Con đưa tay con ra đây !
Tôi thật sự là chẳng hiểu nổi bây giờ ba tôi lại muốn làm gì nữa . Tôi chỉ biết mệt mỏi giơ tay của mình ra trước mặt ông . Ông liền cầm lấy tay tôi rồi dùng bút lông , chấm thứ mực đó rồi vẽ lên tay tôi một biểu tượng rất kì lạ .
- Mực này , một khi đã vẽ thì không bao giờ có thể xoá được , cũng chính vì thế mà ta mới dùng nó để vẽ lên tay con , làm kí hiệu để phong ấn Uy Vũ .
Uy Vũ đứng bên cạnh , mặt lạnh như băng nhìn vào cái phong ấn đen tuyên đó trên tay tôi .
- Thế thì ba à , ba vẽ thì cũng vẽ rồi , cho con xin cách sử dụng đi .
- Đọc tên cậu ta hai lần , dù cậu ta có ở đâu cũng sẽ bị kéo về chỗ con . À mà sử dụng kí ấn này làm chỗ tiếp năng lượng cho cậu ta cũng được , chỉ cần cậu ta thu nhỏ mình lại rồi chui vào phần kí ấn ta đã vẽ thì có thể tiếp năng lượng rồi .
- Vâng , con đi nghỉ đây , con mệt rồi .
Nói rồi , tôi đứng dậy mệt mỏi lê từng bước lên trên phòng . Qủa thực thì hai ngày nay tôi chưa được nghỉ ngơi chút nào nên thật sự đối với tôi , tôi rất mệt nên bây giờ điều tôi cần là được ngủ còn điều tôi không thích là bất cứ điều gì làm phiền tới tôi .
Ba ngày sau , tôi đã có mặt tại Úc .
Đóng vai trò như môt vị du khách nước ngoài , tiếng mẹ đẻ của ta còn chưa biết , tôi chỉ đành nhờ vào Uy Vũ dẫn đường . Sau một ngày đi bộ , cuối cùng tôi cũng đã đến nhà cậu ta .
Số nhà 38 Thành phố Brisbane cách Sydney 900 km , đúng là ba mẹ của cậu ta cũng biết chọn nhà thật .
Theo thường lệ , tôi nhấn chuông ba lần . Một phút sau , có một người phụ nữ ra mở của cho tôi .
- Chủ nhân , là mẹ của tôi .
Tôi gật nhẹ đầu , ra vẻ lịch sự nên nói trước .
- Chào bác , bác là mẹ của Uy Vũ phải không ạ ?
Bà ta nhìn tôi bằng cái ánh mắt dò dẫm , hết nhìn trên đầu lại nhìn xuống dưới chân .
- Chào cô , cô là ?
Tôi vui vẻ đáp lại .
- À , cháu là Sở Ánh Tuyết .
- Con gái Sở Minh Thiên sao ? Mời vào nhà !
Một căn nhà rộng lớn mà chỉ có hai người già ở , bảo sao Uy Vũ lại có thái độ như vậy .
Khi về đến nhà mình , cậu ta thật sự đã bật khóc , mắt nhìn ngắm xung quanh rồi lại nhìn vào mẹ cậu ta .
Ngồi xuống chiếc ghế sa lông em ái , bà rót nước rồi đẩy đến trước mặt tôi . Xoa hai bàn tay vào nhau , bà lặng lẽ thở dài rồi nhìn tôi .
- Sao cháu lại tìm được thấy nhà ta mà đến ?
- Câu này …. Mà bác trai đi đâu rồi ạ ?
- Ông ấy đi làm rồi , tối có lẽ mới về . Mà cháu trả lời câu hỏi của ta đi .
Tôi đứng dậy , cúi đầu xuống .
- Thế thì con xin phép , khi nào bác trai về , con sẽ quay lại rồi trả lời câu hỏi của bác sau .
Nói rồi , tôi cất bước ra cửa trong sự bất ngờ của bà Trương .
- Chủ nhân , người làm như vậy là sao ạ ?
Trương Uy Vũ bất ngờ hỏi tôi , tôi quay lại nhìn cậu ta rồi lại ngắm cái vẻ đẹp thiên nhiên của nơi này .
- Tớ làm thế là cũng có lí do , nhà cậu có mỗi ba và mẹ cậu , bây giờ ba cậu không có nhà , nếu tôi nói cậu đã chết thì cậu nghĩ mẹ cậu sẽ ra sao ?
Uy Vũ nhìn tôi , cười nhẹ .
- Chủ nhân thật là suy nghĩ chu đáo quá đi ! Hay bây giờ tôi chỉ địa điểm cho người chơi bời một chút nhé , đằng nào thì người cũng đi sang tới đây rồi , nếu không chơi thì cũng hơi phí .
- Ừ , cậu chỉ đường đi !
Nói rồi , cậu ta chỉ cho tôi vài địa điểm cũng khá vui .
Tôi leo lên Cầu Story của Brisbane … và trèo xuống , đi biển , đi đến khu Vui chơi giải trí tại South Bank Brisbane ,… Tuy cảnh đẹp nhưng tôi cũng chẳng có hứng mấy , chắc tại vì lo lắng đến buổi gặp mặt buổi tối nay .
Mãi , cuối cùng trời cũng đã tối , tôi đi ăn rồi trở lại nhà của Trương Uy Vũ .
Tôi ngồi đối diện với ông bà Trương , lòng có chút không vui .
- Bây giờ , con sẽ trả lời bác về câu hỏi lúc sáng nhưng con mong hai bác hứa với con hai điều đã . Thứ nhất là hai bác không được đau buồn quá mức mà ảnh hưởng đến sức khoẻ , cái thứ hai là trong vòng một tuần nữa , hai bác phải về Việt Nam với cháu .
Ba Uy Vũ nheo mắt nhìn tôi .
- Ừ , ta hứa , cháu cứ trả lời đi !
Tôi ngập ngừng nhìn Uy Vũ đang đứng nhỏ lệ bên cạnh .
- Chủ nhân , người cứ nói đi !
- Chuyện là khi Trương Uy Vũ về Việt Nam đã vô tình bị người ta ám sát nên mong tuần sau bác về để thăm mộ cậu ấy . Còn địa chỉ là do cậu ấy cho cháu .
Vừa nghe xong , mẹ cậu ta ngất đi còn chân tay của ba cậu ta cũng run cầm cập . Cũng chẳng có gì là lạ , nhà cậu ta cũng chỉ có mỗi cậu ta là con một , bây giờ lại ở cái tình huống “ Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh “ , nỗi đau đó đối với những bậc phụ huynh thì chịu sao nổi ?
5
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
