ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
bạn cùng bàn

Mấy ngày nay không khí trong nhà dần dịu lại, một phần là do mẹ Phượng đã chấp nhận được chuyện của Phượng, một phần là đã đến ngày nhập học của ba chị em. Mọi thứ dần trở lại vẻ ban đầu, mẹ Phượng chuẩn bị bữa sáng cho ba chị em sau đó chở hai em đến trường. Hai đứa em của Phượng cách nhau 2 tuổi, chúng nó vẫn còn học tiểu học nên cần mẹ chở đến trường. Bố Phượng là bác sĩ ở bệnh viện huyện còn mẹ Phượng cũng chỉ là một người nội trợ bình thường. Khi rảnh mẹ thường nhận hàng gia công về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Hôm nay Phượng đến trường nhận lớp. Lớp Phượng là 10a6 nằm cuối dãy hành lang. Vừa đi đến gần cửa lớp đã nghe thấy tiếng cười nói nhốn nháo. Lúc Phượng bước vào lớp thì không thấy một khuôn mặt quen thuộc nào. Nó thở hắt một hơi. Phượng chọn một chỗ trống bên cạnh cửa sổ, nó thích ngồi cạnh cửa sổ,, có thể nhìn ngắm bầu trời, nhìn quang cảnh xung quanh, nó như một chú chim tự do khao khát một chân trời mới nhưng đôi cánh của nó đang bị trói buộc lại. Nó cảm thấy ngày càng nhiều xiềng xích quấn chặt lấy nó như một sợi dây vô hình đang quấn quanh cổ nó, nó cảm thấy khó thở và tuyệt vọng. Nó nghĩ về cuộc đời nó, nó thích cái gì, thích làm việc gì, thích đi đâu, thích ăn gì, tất cả đều là những câu hỏi khó đối với nó. Cuộc đời nó từ trước đến nay luôn bị mẹ mình điều khiển, mẹ muốn nó làm gì nó đều làm, mẹ muốn nó đi đâu nó phải đi... Có đôi lúc nos thấy mẹ nó không thương nó, có phải nó đã làm sai điều gì không, nó tuyệt vọng trước ánh nhìn quở trách của mẹ. Ngay giờ phút này nó như tách biệt khỏi thế giới vậy. Nó nghe thấy tiếng cười nói của mọi người xung quanh, tiếng nói đùa , tiếng cười vang ấy đọng lại trong đầu Phượng, nó cảm thấy bản thân mình không thể hòa nhập được với mọi người.Mọi thứ như dần tách biệt với thế giới của nó, nó muốn chạy thật nhanh để đuổi kịp thứ ánh sáng yếu ớt kia nhưng nó nhận ra bản thân mình không còn chút sức lực nào. Nó tự hỏi bản thân, liệu mình có muốn chạy tiếp không? liệu mình có muốn gồng gánh nữa không? Nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến nỗi sống cũng là một loại áp lực đối với nó. Cô giáo chủ nhiệm đến cắt ngang mạch suy nghĩ của nó. Nó nhìn lên bục giảng. Cô giáo chủ nhiệm của nó là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, trông cô vẫn còn trẻ và tràn đầy sức sống. Cô giáo tự giới thiệu về bản thân:

Chào các em cô tên Mai Hương, là giáo viên chủ nhiệm cũng là người đồng hành cùng các em trong suốt ba năm cấp ba này.

Sau màn giới thiệu của cô là tiếng vỗ tay không ngớt của đám học sinh. Có vài cậu bạn nam thì trêu cô, hỏi cô có chồng chưa, có mấy đứa con rồi, hỏi cô thích gì.... Sau một màn hỏi thăm như thế cuối cùng mọi người cũng biết cô dạy môn Hóa, chồng cô cũng là giáo viên ở trường dạy môn lịch sử. Cô bắt đầu phân chia cán bộ lớp. Cô Hương hỏi có bạn nào từng làm lớp trưởng chưa. Có vài bạn giơ tay lên. Phượng nhìn thoáng qua vài người đó. Tất cả đều rất sáng sủa,trên mặt ai cũng tràn vẻ hào hứng pha một chút tự hào.Phượng nhìn cậu bạn giơ tay cuối dãy 2, có một thứ vô hình nào đó khiến Phượng nhìn cậu bạn lâu hơn những người trước. Cậu bạn có mái tóc dày đen nhánh, sống mũi cao, đôi mắt sâu không nhìn ra cảm xúc. Dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, cậu bạn đó quay ra thì bắt gặp ánh mắt Phượng đang nhìn mình. Cậu bạn đó lập tức nhíu mày lại. Phượng không dám nhìn cậu ấy nữa, trong đầu thầm nghĩ cậu là một người khó tính.Cô giáo mời mọi người giới thiệu thì Phượng biết được cậu bạn vừa rồi tên là Thành Nam chuyển từ thành phố về. Và dĩ nhiên với sự xuất sắc của mình cậu ta đã được chọn làm lớp trưởng. Sau khi phân công lớp trưởng thì bắt đầu phân công lớp phó rồi tổ trưởng. Phượng không quan tâm đến vấn đề đó, đối với nó, ai làm cũng như nhau mà thôi. Sau khi phân công cán bộ lớp xong thì cô giáo bảo sắp xếp chỗ ngồi. Nó giật nảy mình, trong khi mọi người hào hứng thì nó lại không vui lắm. Nếu đổi chỗ ngồi thì nó có thể phải chuyển đi chỗ khác hoặc sẽ phải ngồi ghép với ai đó. Cuối cùng thì Phượng không phải chuyển đi nhưng nó phải ngồi với lớp trưởng. Nó thầm ai oán cuộc đời. Lớp trưởng hình như cũng không quan tâm nó nghĩ cái gì, cả buổi cứ ngồi im như pho tượng cho đến lúc ra về mà cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào. Nó thở dài. Không biết những năm tháng sau này chung sống thế nào. Phượng trở về nhà, bây giờ bố mẹ chưa đi làm về, nó phải nấu cơm. Hai đứa em của nó đã về, chúng chia nhau xem sách vở, khoe đồ mới mẹ mua cho rồi lại luyên thuyên bên cạnh Phượng.

Chị Phượng ơi trưa ăn cơm với gì vậy?

Phượng nhìn đứa em trai mới vào lớp một của mình rồi trả lời qua loa.

Thịt với rau.

Đứa em trai không biết điều lại bắt đầu luyên thuyên bên cạnh nó, nó kể về cô giáo nó, bạn nó ... Trong thế giới của trẻ nhỏ đau thì sẽ khóc, vui vẻ thì sẽ cười, có đồ mới thì đem khoe, thế giới của bọn chúng vốn dĩ rất đơn giản. Đôi lúc Phượng thầm ước mình cũng được sống như một đứa trẻ nhưng nó lại không thể vì không một ai sẵn sàng vì nó mà trưởng thành cả.Cơm trưa xong nó lại trèo lên giường nằm. Từ ngày uống thuốc vào nó ngủ rất nhiều, lại hay đau đầu buồn nôn, nó dường như không thể ăn bất cứ môt thứ gì.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.