ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Ngươi So Với Ta Còn Đen (Trung)

"Thôi xong!!!"

Tôi liền biết không thể chạy, bèn thử nhìn sang bọn bắt cóc, quả nhiên thấy chúng đang nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện, tôi liền biết không xong.

"Đã đến nước này vậy chỉ còn cách".

- Này chúng ta có quen nhau sao? Chấm mút là sao ta không hiểu?

Tôi nghĩ trong lòng: "Ta phải phủi sạch quan hệ".

- Nói láo, sáng nay ngươi còn nói chuyện với ta rất vui vẻ còn gì, chả nhẽ ngươi đã quên? Đêm qua ngươi còn chơi ta một cách không thương hoa tiếc ngọc, đã thế..., đã thế lại là vùi dập giữa đường giữa chợ nữa, vậy mà giờ ngươi định phủi sạch quan hệ? Ô ô ta không muốn sống nữa. (Khóc sướt mướt)

Nghe vậy tôi cũng hoảng sợ.

"Nói chuyện vui vẻ cái beep a, ta sợ vãi cả tè có được không. Lại nói ta chơi ngươi, ta chơi được cái gì của ngươi. Chả nhẽ chỉ sờ một chút, cũng có thể nói thành sinh động như vậy. Mà cả kể ta có ăn ngươi đi chăng nữa, lúc này ta vẫn chùi sạch, ăn xong cũng phải rửa mồm dùng xà phòng a.

Lại nói đến bọn cướp các ngươi, dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn ta là có ý đồ gì, ca chỉ là truyền thuyết a."

- Ta muốn nhắc lại lần nữa, chúng ta có quen nhau sao? Ta vẫn còn là trai tân đó, không tin ngươi có thể thử.

Cô gái đó thẹn quá thành giận, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, đỏ bừng cả lên.

- Ngươi là tên bỉ ổi vô liêm sỉ, ta đã nói đến nước này rồi mà ngươi còn không cứu ta. Chả nhẽ ngươi định thấy chết mà không cứu, dù gì chúng ta cũng có chút quen biết a.

Tôi vẫn không ăn bộ dạng đó của cô ta.

- Ta bảo rồi, chúng ta vốn không quen. Với cả, tại sao lại thành chuyện cứu mạng rồi? Bọn họ bắt cóc ngươi có thể vì tiền hoặc vì sắc a. Ngươi yên tâm, ít khi có chuyện bắt cóc để giết lắm. Chỉ cần ngươi chiều bọn họ một chút, muốn tiền cho tiền, muốn sắc cho sắc. Hắc hắc, rồi chả mấy chốc bọn họ chơi chán rồi cũng thả ngươi thôi. (Cười gian)

- Ngươi..., ngươi... (Run run)

Cô gái chưa từng gặp phải người bỉ ổi như vậy, đã cạn lời, khô lời, hạn hán lời...

Đúng lúc này, tên đại ca kia lại lên tiếng:

- Được rồi, được rồi, ta cũng mặc kệ việc các ngươi có quan hệ thế nào. Ta đây chỉ cần biết hai việc, một: là ngươi đã thấy việc chúng ta đang làm, hai: là chúng ta phải xử lí ngươi thì mới cảm thấy yên tâm.

Tên còn lại nói tiếp:

- Ngươi không cần phải căng thẳng, chúng ta sẽ không giết người. Chúng ta chỉ chặt tay chân cắt lưỡi ngươi mà thôi, sẽ không chết đâu mà lo.

"Không lo cái con em ngươi a, không lo cái con mẹ ngươi à. Có giỏi ngươi thử tự chặt tay chân, cắt lưỡi mình đi."

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng tôi không thể nói ra. Tôi vẫn cố gắng thử cầu xin. Ra vẻ đáng thương, gần như khuỵ xuống nói:

- Các vị đại ca, tiểu đệ chỉ là đi ngang qua a. Tiểu đệ thật sự không có ý muốn can ngăn, hay báo động gì hết. Chỉ xin các vị đại ca giơ cao đánh khẽ, mà tha cho tiểu đệ vẹn toàn tay chân. Ta trên có mẹ già chín mươi, dưới có mèo cái mới đẻ cùng bầy mèo con nhung nhúc, tất cả đều chờ ta trở về chăm sóc a. (Đáng thương)

- Im miệng!!!

- Từ khi ngươi biết chuyện của bọn ta, thì số phận của ngươi đã được an bài là làm tên tàn phế rồi. Muốn trách, thì chỉ có thể trách rằng ngươi quá đen.

Đang nước sôi lửa bỏng, cô gái kia còn lại xen mồm vào.

- Ngươi là một tên hèn hạ, thấy chết không cứu. Đáng đời ngươi bị câm, đáng đời ngươi nửa đời còn lại ngồi xe lăn, đáng đời ngươi cô độc cô quả cả đời. Ngươi đi chết đi, cho nhân loại bớt phải san sẻ một suất tài nguyên, để nuôi dưỡng tên vô dụng như ngươi.

Lúc này, không biết là do bị dồn ép vào nước đường cùng, hay là do bị chửi rủa thập tệ, hoặc chỉ vì câu cô độc cô quả cả đời. Mà tôi giống như bị phát điên.

Một luồng máu nóng, khiến toàn thân sôi lên, xông thẳng lên đỉnh đầu. Tôi khó chịu, tức giận, giống như có gì đó đang dồn nén ở trong l-ng ngực chờ phát tiết. Nếu không thể phát tiết ra, tôi nghĩ mình sẽ điên lên mất.

Nắm tay bấm sâu vào trong thịt, một luồng lại một luồng sát khí như thực chất, phả vào mặt bọn bắt cóc và cả cô gái.

Cát bụi giấy vụn bay phấp phới, nhiệt độ nơi đây giống như từng chút một bay lên. Khiến cho bọn bắt cóc đôi mắt co rút, theo bản năng lùi lại về phía sau một bước. Cô gái kia cũng là câm như hến, khuôn mặt hoảng sợ cùng kinh ngạc đan xen, hô hấp khó khăn, không thốt ra nổi một lời.

- Các ngươi có biết, đều là sinh vật ai cũng là từ cha mẹ sinh ra. Có người may mắn sinh ra đã kiện toàn khoẻ mạnh, có người thiếu may mắn hơn sinh ra đã là bẩm sinh thiếu hụt.

Lúc này đây giọng nói của tôi trở nên khàn khàn đắng chát.

- Thiếu hụt ở đây không chỉ là ở về mặt thân thể, mà còn ở thẩm mĩ, gia cảnh, tinh thần, đầu óc. Kẻ sinh ra đã có tất cả, kẻ xấu số thì không có gì.

Tôi mỗi khi nói một câu, là lại tiến lên một bước, bọn cướp cũng theo đó mà lùi lại hai bước.

- Còn ta, sinh ra ở trong một gia cảnh bình thường, bề ngoài cũng chỉ là túi da không có gì đặc biệt. Học thì không giỏi, tính cách thì nhát gan, hướng nội. Điều may mắn duy nhất là ta thân thể kiện toàn ít thiếu hụt, lớn lên có thể đi tìm một phần công tác chân tay bình thường, làm thì nhiều mà lương lại ít.

- Vậy mà ba tên khốn nạn các ngươi lại muốn chặt chân tay ta, rút lưỡi ta. Đến cả điều may mắn duy nhất của ta mà các ngươi cũng dám lấy đi sao?

Tôi lại quay sang nhìn cô gái kia.

- Còn ngươi.

Cô gái giọng đã run run, nhưng vẫn còn cố lắp bắp cãi cùn.

- Ta..., ta... Ta l...làm sao?

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ngươi là một con đ*ếm ngu ngốc, đã đi chơi đêm vào những nơi hỗn loạn như bar, lại còn đi một mình. Không phải bị cưỡng hiếp, thì lại là bắt cóc, ngươi so với ta còn đen.

- lần trước ta may mắn cứu ngươi, ngươi còn không trả lại nhân tình thì thôi. Lần này ngươi còn kéo ta xuống nước, nếu lúc nãy ngươi để ta đi, có phải ta còn có thể kêu gọi giúp đỡ. May mắn còn có thể cứu ngươi ra, trước khi bọn chúng có hành động gì không tốt với ngươi.

Đằng này ngươi kéo cả ta vào, vậy thì là rõ ràng là cả hai cùng xong, đã thế ngươi còn nguyền rủa ta cô độc cô quả suốt đời.

- Ta..., ta... Ta....

Tôi quát:

- Ta cái gì mà ta. Đã thế thì liều mạng, ta chết cũng phải kéo thêm vài cái đệm theo sau.

Nói đến đây bọn bắt cóc cũng hết đường để lui, lưng dựa vào vách tường. Chúng càng hoảng sợ nhìn tôi lại gần.

Lúc này tôi trông vô cùng đáng sợ, mắt trợn tròn đỏ ngầu đầy tơ máu, khuôn mặt vặn vẹo lại với nhau, toàn thân mạch máu nổi cộm lên, có thể thấy rõ ràng đang nhè nhẹ nhúc nhích.

Nhìn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, hung thần ác sát, ép bọn bắt cóc đến không thể thở nổi.

- Này này, ngươi..., ngươi mau dừng lại. Ngươi không muốn cứu người nữa sao?

Ta nói trước cho ngươi biết, con đ* này đã bị ta cho uống xuân dược (thuốc kích dục mạnh). Toàn thân trở nên khô nóng thèm khát, nếu không có thuốc giải của ta, thì con đ* này sẽ bị dục hoả thiêu đốt toàn thân phát sốt, thần kinh não bộ cháy hỏng. Nhẹ thì để lại tật, nặng thì ngu si.

Hai tên còn lại cũng ngươi một câu ta một câu:

- Đúng đúng, ngươi xem khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đờ đẫn, toàn thân phát nhiệt vặn vẹo không yên. Mới đầu còn không thấy rõ ràng, nhưng càng ngày biểu hiện càng nặng, càng gấp gáp a.

- Đúng đúng đúng, quả nhiên là bị trúng xuân dược không sai. Mà thuốc giải lại là nằm trên tay bọn ta, muốn lấy vậy thì phải nghe theo bọn ta sắp xếp.

Tôi nghe vậy quả thật dừng lại, nhắm mắt lâm vào trầm tư.

- Ra vậy a~

Bọn cướp thấy thế, cũng là thở phào nhẹ nhõm. Lập tức lấy lại tinh thần.

- Thông suốt rồi phải không?

- Vậy thì mau mau tránh ra, lần này chúng ta tha cho ngươi một mạng. Chờ ba chúng ta chơi chán con hàng này rồi, đến lúc ấy tức khắc sẽ trả lại ngươi ha ha ha....

Nhưng đúng lúc này tôi lại đột nhiên mở mắt, từ đang ở chế độ trầm mặc, lập tức chuyển sang chế độ PK đồ sát.

- Các ngươi thực sự nghĩ ta là ngu ngốc sao?

Xuân dược làm gì có thuốc giải, không phải chỉ cần chơi cho vài lần lên đỉnh là lập tức tự giải sao.

Còn nữa, các ngươi nghĩ rằng ta thực sự quan tâm việc này? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta không có quen nhau.

- Vì vậy hãy chuẩn bị tiếp chiêu đi, quyền pháp này ta đã luyện được hai mươi mốt năm rồi. Nhưng đến hôm nay, ta mới thực sự dùng để đánh người.

Xem đây, 21 năm hoả hầu F... A... THẦN... QUYỀN.......!!!!!!

Lập tức tay phải của tôi trở nên thô to hơn một vòng, một ngồn năng lượng mang tên FA vòng chuyển xung quanh cánh tay.

Khi năng lượng tích tụ vào tay phải đã đạt đến trình độ bão hoà, tôi dùng hết sức lực toàn thân, tung ra một cú trời giáng vào mặt tên cầm đầu bọn bắt cóc.

Chỉ thấy loé lên một cái cùng với tiếng nổ trầm đục và rồi rầm, tên đại ca biến mất. Để lại là bức tường gạch phía sau bị sụp đổ thành nhân hình.

Phong áp từ cú đấm cũng tạo thành gió xoáy, hất vang cả hai tên còn lại cùng với cô gái.

Tuy không có mang theo sát thương, nhưng cũng khiến cho hai tên bắt cóc sợ mất mật, toàn thân bủn rủn đánh mất đi sức chiến đấu. Còn cô gái, do ảnh hưởng từ thuốc nên ngược lại không có bị quá sợ hãi.

----------------(Còn tiếp)-----------------

203

3

3 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.