ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Lại gặp Viên Giai Giai - Chuyện xấu trong công viên

Ở trong lòng Địch Phạn, cô liền cảm nhận được anh đang run lên. Chẳng lẽ quá cô đơn? Không muốn bị nhìn thấy nên đành vùi mặt vào vai cô che giấu cảm xúc xúc động?

Tôn Vãn bị chính những suy nghĩ của mình làm cho cảm động, cảm thấy cậu bé trước mặt này thực đáng thương, chỉ là … có phải cậu ta ôm cô quá chặt rồi không, hơn nữa người đi đường đều đang nhìn, cô cũng thấy xấu hổ quá đi. Tôn Vãn vội vàng vỗ lưng người kia, vừa an ủi:

-Thôi được rồi, đừng quá xúc động….

Đột nhiên cô muốn dời mắt khỏi lồng ngực anh, linh tính cô mách bảo cô phải nhìn xung quanh rồi một bóng dáng mà cô ngày đêm nghĩ cách đề phòng đột nhiên xuất hiện phía bên kia đường , chính là Viên Giai Giai… cùng với ai đó… Tôn Vãn cảm thấy người đàn ông bụng phệ đang kéo Viên Giai Giai vào trong lòng kia cũng thật quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhìn thấy Viên Giai Giai cô liền bị phân tâm vì độ ảnh hưởng của cốt chuyện đối với cô vô cùng lớn, dù sao cô cũng phải ngăn cản Viên Giai Giai một tay che trời.

Địch Phạn không thấy cô nói gì nữa liền buông lỏng tay, cô bị phân tâm, anh liền nhìn theo hướng ánh mắt của cô chạm tới chỗ Viên Giai Giai. Chỉ là cặp tình nhân mà cũng làm cô để ý đến vậy sao? Tay Địch Phạn vẫn vòng sau eo cô, một cái kéo cô vào lòng mình lần nữa:

-Sao vậy? Người quen của chị à?

-Cũng không quen, chỉ là hơi… tò mò…

Tôn Vãn thấy người đàn ông kia đưa Viên Giai Giai vào tiệm trang sức, cô liền mạnh mẽ ngoái đầu nhìn theo, cũng không có đẩy Địch Phạn đang ôm mình ra. Tiệm trang sức làm bằng kính, từ ngoài vào, cô có thể thấy người đàn ông kia đeo cho Viên Giai Giai một cái vòng cổ đính khá nhiều đá lấp lánh.

-Chị thích trang sức?

Tôn Vãn nhìn Địch Phạn , lườm một cái:

-Hờ, xin lỗi chứ trang sức của chị đây đeo một năm mỗi ngày đeo một bộ còn chưa có hết đâu.

Nghe Tôn Vãn kiêu ngạo nói như thế, anh càng thấy êm tai, lại nhìn cô càng thêm dịu dàng, bàn tay đặt sau lưng cô cũng tự nhiên hơn, như là anh đang ôm người của mình vậy. Tôn Vãn cũng lời để ý Địch Phạn.

Cái tiệm trang sức kia chính là đối diện chỗ hai người bọn cô đứng, chỉ cách một cái đường lớn, đúng lúc Tôn Vãn đang nhìn chằm chằm vào Viên Giai Giai thì vừa hay cô ta cũng quay ra nhìn về phía cô. Tôn Vãn giật thót, hai tay cô nắm lấy làn áo trước ngực Địch Phạn , mạnh mẽ kéo, vùi mặt mình vào trốn tránh, trong đầu không ngừng tâm tâm niệm niệm một câu như thần chú “ Đừng thấy ta, đừng thấy ta,….”.

Lần này đến lượt Địch Phạn thụ sủng nhược kinh, Tôn Vãn đột nhiên chủ động như vậy, anh cũng biết là vì trốn tránh người trong tiệm trang sức kia nhưng tay anh cũng không tự chủ được che chở cô, lại kéo áo khoác bao trùm lấy cả người trên của cô. Xuyên qua lớp áo mỏng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô phả vào lồng ngực khiến lòng anh cũng ngứa ngáy.

----#-----# Trong tiệm trang sức

-Tiểu Giai, cháu làm sao vậy?

Viên Giai Giai thất thần nhìn chằm chằm vào hai cái dáng vẻ đang ôm nhau trên đường, thoạt nhìn có chút kì lạ nhưng cô cũng không hiểu rõ lạ chỗ nào. Nghe tiếng người đàn ông trung niên đang gọi cô, Viên Giai Giai trong lòng kinh tởm nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào quay đầu lại.

-Không có gì cả, chú Dư, cái vòng này quá đắt, hay chúng ta đừng mua nữa có được không, đi dạo ngoài đường là được rồi.

Dư Thầm, người đàn ông trung niên tâm 45 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, bụng thì phệ, lại còn hói kia cười cười thỏa mãn với câu nói cảu Viên Giai Giai, cảm thấy cô rất lương thiện, rất trong sáng , lên giường thì khỏi bàn, hắn quả thật say mê Viên Giai Giai này.

-Không sao cả, Tiểu Giai cứ coi như chú mau tặng cháu, không cần phải khách khí.

Thế là hắn cùng Viên Giai Giai lời qua tiếng lại một hồi, nhân viên của hàng cũng thấy hơi kì lạ với cặp chú cháu dắt nhau đi mua trang sức này nhưng thân là nhân viên, các cô không nên tò mò nhiều. Cuối cùng Du Thầm cũng mua cho Viên Giai Giai cái vòng mạn kim cương rồi đeo vào cổ cho cô, Viên Giai Giai thoáng chút đỏ mặt, trong lòng thầm khinh bỉ lão già nhưng miệng vẫn chu chu nói cảm ơn với hắn. Du Thầm bắt đầu dục dịch trong lòng, hắn bắt tay Viên Giai Giai, kéo cô ra khỏi tiệm trang sức, hai người đi một hồi người đi trước người đi sau rất quy củ, chính là hai người đang đi dạo đó, chỉ là Viên Giai Giai biết hắn định đưa cô đi đâu nhưng vẫn cứ tiếp tục đi theo. Dần dần hai người đi đến khu công viên cho những ngưởi ở viện dưỡng lão, vì là dành cho người già nên ban sáng mới có người, buổi tối hầu như không có ai ở đây, đèn ở đây cũng rất ít chỉ chiếu ánh sáng mờ mờ, cây lại nhiều. Đi vào đủ sâu, lão già Du Thầm kia đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Viên Giai Giai, biết lão già này thích nhất là gái mới lớn nên cô liền liếc nhìn hắn rồi giả vờ e thẹn, quay đầu đi.

-Tiểu Giai, đến đây chú bảo.

Hắn vừa nói vừa tiến đến chỗ cô, nụ cười hắn mang toàn là dâm dục và đáng khinh. Cô cũng nén vào lòng để diễn cho tròn vai:

-C… thầy Dư… thầy… có chuyện muốn nói sao…?

-Tiểu Giai, em cũng đã theo tôi đến tận đây rồi, còn không biết tôi muốn làm gì sao? Lần trước là tôi sai, tôi không nên kéo em vào phòng, không nên cưỡng ép em trên sopha, cũng không nên để em hét đến khản cả cổ như vậy…

Càng nói trên mặt Dư Thầm càng dâm dục hơn, hắn tiếp tục dụ dỗ Viên Giai Giai:

-Tiểu Giai, em cũng thấy rồi đó, tôi thấy có lỗi với em mà, nên mới đưa em đi mau đồ để đền bù chả phải sao? Tiểu Giai, tôi cũng đã biết lỗi rồi, cũng nhịn hơn một tháng rồi, ngày nào cũng nhìn em dính lấy học trò Nghiêm kia, tôi thật sự khó chịu lắm…

Nhìn hắn ta càng tiến tới, Viên Giai Giai lại lùi về phía sau, mím chặt môi vẻ mặt khó xử. Dư Thầm liền nhân cơ hội chộp lấy tay Viên Giai Giai, tay kia bám vào eo cô kéo mạnh về phía mình:

-Tiểu Giai, thật ra anh rất thích em đó!

-T… thầy làm gì…

Lão già Dư Thầm kia một tay giữ cô, một tay thì luồn vào trong váy của cô. Gần đấy có cái ghế băng, Dư Thầm rất nhanh đã có thể kéo Giai Giai ngồi trên đùi mình, chỉ là cô liên tục dùng hành động từ chối, xê dịch qua lại trên người lão làm lão càng hưng phấn. Đột nhiên Giai Giai cứng cáp:

-T… thầy Dư, xin thầy dừng làm như vậy… em… em không muốn…

Không có đợi cô nói hết câu, lão liền rút trong túi quần chiếc điện thoại, giơ lên trước mặt cô, cũng không rõ là ảnh gì nhưng cô nhìn thấy thì mặt biến sắc, ngoan ngoãn hơn hẳn.

-Thế nào? Chắc em cũng hiểu rồi chứ? Nếu tôi đưa tấm ảnh này cho học trò Nghiêm…

-Thầy Dư! Đừng, e… em sẽ làm những gì mà thầy nói, thầy đừng làm như vậy…

-Tốt lắm!

-…

Giai Giai thấy lão không có động tay nữa mà vắt tay lên ghế, vẻ mặt âm hiểm nhìn cô, đúng là lão cáo già!

Cô hậm hực lột xuống cái quần lót trắng nhỏ, thành thục ngồi trên đùi lão, cũng tự tay lấy ra cái thứ đang cương cúng bên dưới thân. Không cần khúc dạo đầu, dù cô không thích nhưng bẩm sinh cô “dễ ướt” nên cũng không hề khó khăn. Một hồi lên xuống, Giai Giai cắn răng chịu đựng cái đau từ bên dưới, lão già kia cũng bắt đầu nắm lấy bờ mông cô ấn xuống thật sâu làm cô hét lên một tiếng, cô càng la to thì lão già kia càng điên cuồng lên xuống. Cũng là vì không có ai ở đây nên hai người lại càng thoải mái rên la.

Ở một bụi cây khá xa đó, Tôn Vãn cùng với Địch Phạn đang núp rình trộm. Lúc đầu cô đã cố đuổi cái đuôi phiền phức kia đi nhưng hắn cứ lẽo đẽo theo cô, đến lúc cô rình sau cây nhìn bọn người nữ chính đi vào trong khu rừng, hắn đột ngột xuất hiện, lí do cơ bản là trông cô yếu, sợ cô lạnh ngất đi. Thế là hai người đành lén lút cùng nhau rình trộm.

-Đại thánh tỉ tỉ, em không ngờ chị lại có cái sở thích này đấy.

Khuôn mặt anh nhìn cô cười một cách ấm áp, đợi cô đáp lại.

-Yên lặng một chút, lão già kia chính là giảng viên thiết kế trường chị, ở trog tiệm trang sức cứ thấy quen quen.

Địch Phạn ồ một tiếng rồi cẩn thận nhìn lão già kia, khuôn mặt tràn ngập khinh bỉ.

-Tầm tuổi lão cũng phải có con gái lớn rồi cũng nên mà lại làm việc cùng một cô gái ở đây sao? Lại còn có kĩ thuật như vậy?

-Nói cho cậu nghe một bí mật, đó là học sinh của lão, cái người kia chính là học trò dưới trướng lão.

Định Phạn lại một lần nữa kình ngạc, lão già này thật ghê tởm. Tôn Vãn thở dài , quay người thối lui, Địch Phạn cũng rút theo.

26

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.