Chương 9
Hấp tinh đại pháp cải tiến.
Đại phu nhân nhíu mày nhìn phía sau lưng của Trương gia chủ, mấy người thương nhân đang đứng phía sau nhìn ngó, đã hiểu được dụng ý của lão đông tây này.
"Sao phận phụ nhân như ta dám nhận hai chữ đại tẩu của Trương gia chủ được. Ngài cứ gọi ta là Phạm thị là được rồi, không dám trèo cao.”
"Ôi trời, ta và Công Tôn huynh có bao năm giao tình thế mà giờ tẩu lại nói vậy nghe giá lạnh lòng ta quá đấy. Chỉ là ta thấy gia tộc của huynh đệ kết nghĩa gặp nạn, muốn qua chia buồn tiện thể giúp được gì thì giúp thôi ấy mà.”
Nói xong những lời đó, Trương gia chủ búng tay một cái, cả đám võ giả Trương gia liền ùn ùn kéo tới, đứng quây quanh những người khách trong sân.
"Ví dụ như, giúp những vị khách đang hoang mang lo lắng này có một chỗ nghỉ chân hợp lý chẳng hạn.”
"Chư vị bằng hữu đường xá xa xôi hẳn đã mệt mỏi lắm rồi, không may là Công Tôn huynh lại vì sức khỏe không tốt nên không thể tiếp đón được. Vừa hay Trương mỗ lại có một bữa tiệc tại gia đang muốn mời mọi người ghé qua, không biết chư vị thấy thế nào?”
Mấy người khách nghe thế thì sôi nổi quay qua nhìn nhau, ai cũng hiểu hành động này của Trương gia chủ là đang có ý cướp mối làm ăn của Công Tôn gia, nếu như đặt ở ngày thường thì hành vi này vô cùng bất nghĩa. Nhưng giờ Công Tôn gia đang trong cơn đại nạn, ai sẽ là người vấn tội.
Dù là ai cũng sẽ không phải những thương nhân tôn thờ lợi ích ở đây.
Trong huyện An Khánh này, Công Tôn gia là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất, nhưng Trương gia cũng chỉ xếp ngay sau đó. Thực lực của Trương gia chủ tuy không có gì mạnh, nhưng vẫn hơn nhiều so với các thiếu gia nhà Công Tôn.
'Dù Trương gia không phải nơi nương náu tốt nhất, nhưng làm quen với gia tộc sắp sửa leo lên vị trí đứng đầu An Khánh huyện cũng hay.’
Bọn họ đồng lòng nghĩ thế, nên chẳng cần do dự bao lâu đã đồng ý với lời mời này:
“Trương gia chủ nói phải, giờ chuyện thành ra thế này, khách khứa chúng ta ở lại sẽ không hay. Chỉ mong các vị phu nhân xin nén bi thương.”
"Cáo từ, thật tiếc khi phải chứng kiến nỗi đau này của Công Tôn gia.”
Trước khi đi khỏi, họ còn nói lời khách sáo như thể thực sự tiếc thương cho mất mát của Công Tôn gia tộc, nhưng bước chân rời đi lại không chút chần chừ.
Đại phu nhân tức đỏ mắt, nhưng Long Kiếm đội còn đang truy tìm thích khách, vốn ban đầu bà còn có ý định giữ chân khách nhân để giảm thiểu tốc độ lan truyền của tin đồn ra bên ngoài, nhưng Trương gia chủ đã mang theo đội võ giả tốt nhất của họ thì các kiếm đội hạng hai hạng ba còn lại trong gia tộc thực sự không đủ sức.
Chuyện xấu vẫn còn chưa hết vì bà đã nghe được tiếng hô thất thanh của đội viên Long Kiếm đội từ phía xa xa, nói gì ấy nhỉ, đội chủ đã trúng ám toán và giờ đang rơi vào cơn hôn mê?
"Mọi chuyện xong cả rồi…” Đại phu nhân quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái mét.
Giờ cả cái tỉnh Vân Dương này sẽ biết tin Công Tôn gia phải rớt đài, các khách hàng, các phường buôn đều sẽ hủy quan hệ với bọn họ. Võ sĩ trong gia cũng sẽ rời khỏi nơi đây và rất có thể Công Tôn gia sẽ hoàn toàn bị diệt trong đêm nay.
Nhìn những gương mặt đầy hoang mang lo lắng, có chút người còn như sắp sẵn sàng thu dọn hành lý tới nơi, đại phu nhân nhăn mày lại, nước mắt rơi lã chã còn nhiều hơn cả khi biết tin khó có thể cứu chữa Công Tôn Tự.
…
Công Tôn An và Công Tôn Nhiên đã không được uống một giọt nước nào suốt hơn mười sáu tiếng đồng hồ, giờ cổ họng họ như đang bỏng rát trong khi cái bụng thì sôi sùng sục.
May mắn là nhờ nội lực, tình huống vẫn chưa đến nỗi tệ.
Nhưng cứ chờ mãi như thế cũng không phải là cách. Công Tôn Nhiên bắt đầu suy nghĩ đến trường hợp liệu tên bắt cóc có quay trở lại nơi này nữa không hay sẽ bỏ họ ở đây cho tự chết đói.
Ai ngờ vừa nghĩ thế xong thì hắc y nhân cũng vừa lúc trở lại, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của hai thiếu niên trong hang động, hắn không khỏi mỉa mai:
"Ha! Các ngươi đang thấy mừng vì ta trở về ư? Không biết là ngu dốt hay ngây thơ nữa?”
Hai người họ nghe thấy vậy thì nét vui mừng cũng cứng đờ lại, phải rồi, hẳn là hắn đang có ý định xấu xa nào đó mới lựa chọn không giết họ và bây giờ quay lại để thực hiện điều đó.
"Ngươi muốn gì ở bọn ta?” Công Tôn Nhiên cất tiếng hỏi, dù có chút run sợ vì biết được gã bí ẩn trước mặt mình là cao thủ, hắn vẫn cố giữ bình tĩnh.
Hắc y nhân không trả lời ngay mà từ từ đi sâu vào phía bên trong hang động, thấy được đống dây thừng bị cắt mất cũng không thèm để ý mà lục lọi trong hốc đá, lấy ra một cái xích sắt.
Công Tôn An vừa nghe tiếng kim loại thì ngay lập tức giật mình lùi lại, vội quay đầu bỏ chạy, la to:
"Chạy ngay! Hắn định khóa chúng ta bằng xích sắt!”
Cả hai dồn nội lực và phóng ra ngoài cửa sổ với mong muốn nhảy xuống, thà để bị lạc trong rừng còn hơn bị khóa lại bằng thứ mà họ chắc chắn rằng mình không thể thoát ra.
Nhưng vừa tới cửa hang, hắc y nhân đã phóng tới và nhấn mạnh đầu của họ đập xuống đất.
Bộp!
Do cú va mạnh, mũi của Công Tôn An bật máu và đôi mắt trợn ngược lên, cảm giác như vừa bị ngã khỏi lưng của một con ngựa đang phi nước đại khiến hắn đau đớn.
"Khực!” Công Tôn Nhiên cũng chật vật chẳng kém, hắn cắn trúng đầu lưỡi và kêu rên.
Lẻng xẻng một tiếng, cả hai đã bị khóa lại.
Hắc y nhân chỉ dùng lực của một tay nắm lấy hai đầu xích để kéo lê cả hai thân mình vào bên trong động, hắn khóa đầu còn lại của dây xích vào một góc nhọn một tảng đá nằm cuối hang, ném cả chìa khóa vào bên cạnh sau đó đánh lên trần khiến nó sụp xuống che lấp chỗ đó.
Giờ thì trừ khi chặt đứt được xích sắt này, hai bọn họ sẽ không tài nào thoát ra được.
"Thấy sao? Xích được làm từ vạn niên hàn thiết có nặng không? Nó đắt đỏ lắm đấy.”
Công Tôn Nhiên tỉnh khỏi choáng váng vì ngạc nhiên, vạn niên hàn thiết ư?! Hắn dám dùng thứ hiếm có đến nỗi có tiền cũng chưa chắc mua được chỉ để xích họ lại như vậy thôi á.
'Không ổn rồi! Tên này không tầm thường!’
Ban đầu hắn còn nghĩ tên này bắt cóc bọn họ hẳn là để tống tiền hay đe dọa gì đó với Công Tôn gia, nhưng nhìn cái cách hắn dám sử dụng vạn niên hàn thiết chỉ để khóa lại hai võ sĩ tầm thường như họ cũng đủ để thấy tên này không thiếu tiền và hẳn cũng có thế lực đứng sau.
Thế thì yêu cầu của hắn hẳn sẽ không đơn giản đâu!
"Ngươi! Rốt cuộc muốn gì?!”
Hắc y nhân cười cười, rút ra từ trong ống tay áo một quyển sách, trên bìa có đề dòng chữ: [Hấp tinh đại pháp bản cải tiến].
"Đừng vội lo lắng, ta ở đây không phải là muốn giết chết các ngươi. Dù việc đó dễ dàng với ta như việc giết chết một con kiến hôi vậy, nhưng ta muốn thứ gì đó thú vị hơn nhiều.”
"Hấp tinh đại pháp! Đó là ma công!” Công Tôn Nhiên la thất thanh, dự cảm không lành dâng lên.
"Phải, đúng là con cái của công thần từng đánh lui ma giáo có khác, ngay lập tức đã nhận ra đây là ma công. Nhưng đừng nghĩ nó là thứ ma công thấp kém chỉ hấp thu nội lực của ma giáo đã từng dùng đến, thứ này khác nhiều vì nó thậm chí có thể hấp thụ cả chân khí con người.”
Công Tôn Nhiên biến sắc: "Cái quái gì?! Nó thậm chí còn tồi tệ hơn cả ma công!”
Nội lực là nguồn lực mà con người có thể tích tụ thông qua hô hấp và luân chuyển dòng khí trong tự nhiên, thế cho nên nó có thể hồi lại được sau khi sử dụng và hấp tinh đại pháp là thứ công pháp sẽ hấp thụ nội lực đó để giữ cho bản thân dùng, nó được xem là một ma công không chỉ bởi vì chỉ người của ma giáo mới sử dụng nó mà còn là vì sự tàn độc khi có thể vừa chiến đấu vừa liên tục hấp thu nội lực của đối thủ không có điểm dừng, đa phần những người sử dụng công pháp này đến cuối cùng sẽ lâm vào một trạng thái mà người trong giang hồ hay gọi là ma hóa, ngập trong sát khí và không còn giữ được tâm trí của bản thân.
Đến ngay cả là trong ma giáo, người ta cũng hạn chế sử dụng nó.
Nhưng ít ra tuy môn công pháp ấy tàn độc, nó chỉ sử dụng được ở những người có nội lực tức là chỉ mỗi võ giả mới bị ảnh hưởng.
Chân khí thì khác, chân khí là thứ mà ai ai cũng có, nó là căn nguyên sinh mạng của mỗi người. Chỉ cần là người sống, nếu có công pháp này trong tay, võ giả tu luyện nó cũng có thể gia tăng nội lực chỉ bằng cách giết chết họ.
Thử nghĩ mà xem, những dân thường vô tội tay không tấc sắt nếu gặp phải những kẻ nắm giữ thứ này, họ làm sao có thể chống trả?
"Thật kinh khủng! Sao ngươi dám nói nó tốt hơn thứ ma công vốn đã tàn độc kia chứ?!”
Hắc y nhân nhún nhún vai: "Sao lại không tốt? Thay vì phải nguy hiểm đánh nhau với những kẻ mạnh để có thể tăng tiến bản thân thì bây giờ ngươi có thể đạt được thành tựu chỉ bằng cách giết những con kiến có đầy ở ngoài đường. Rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều, nếu không phải vì nó vẫn còn tác dụng phụ thì ta đã tu tập nó lâu rồi.”
Rồi hắn bỗng chợt cau mày, giơ tay lên tát vào má của Công Tôn Nhiên.
Chát!!
"Nhưng mà, nãy giờ ngươi có vẻ hơi xấc láo quá rồi đấy. Ngươi nghĩ bản thân vẫn là đại thiếu gia ở đây à?”
Cái tát mạnh đến nỗi khiến đầu óc Công Tôn Nhiên ong lên và tai thì ù đi nên hắn không thể trả lời được nữa, chỉ có thể rên lên: “Ư! Khực!”
Tròng mắt Công Tôn An run rẩy, trong lòng có vô vàn câu hỏi nhưng không dám lên tiếng.
Hắc y nhân lắc lắc cổ tay, nói tiếp:
"Ta sẽ cho hai ngươi một con đường sống. Một hoặc cả hai ngươi sẽ học thứ công pháp này và trở về Công Tôn thế gia với tứ chi lành lặn, hoặc bị giết, chỉ thế thôi. Nó là một môn công pháp tốt, có thể giúp gia tăng thực lực nhanh chóng mà không phải mất thời gian, chỉ có điều là dễ bị sát khí chi phối hơn một chút mà thôi. Đừng có nhăn nhó mặt mày vội, ta sẽ cho các ngươi thêm hai ngày nữa để suy nghĩ, giờ thì ăn cái này.”
Hắn móc từ trong tay áo ra vai viên đan màu đen kịt, bóp cằm ép cả hai nuốt xuống.
"Gặp lại sau nhé~ giờ ta phải đi có chút chuyện đây.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
